Con kính thưa thầy. Càng ngày con càng hiểu rõ về ước mong thầm kín của con là được gửi gắm phần đời còn lại ở một ngôi chùa nhỏ nào đó. Nhưng con nay đã 50 tuổi rồi mà trên vẫn còn cha mẹ phải phụng dưỡng, dưới vẫn còn con cái chưa trưởng thành. Sợ rằng lúc mình lo xong vẹn toàn rồi thì đã già lại thành gánh nặng cho nơi mình muốn nương tựa. Con buồn lắm, con chỉ muốn được tâm sự cùng thầy như vậy thôi.
Trả lời:
Sư Vien Minh: Đừng mong chờ gởi gắm ở một chốn bình an nào, đừng nương tựa vào ai khác, chốn bình an duy nhất chỉ có ở trong tâm hồn con mà thôi. Con nên nghe pháp thoại thầy giảng để tìm tìm sự bình an trong chính mình, khi con thông suốt được chính mình thì đó là nơi nương tựa tuyệt vời nhất. Nhưng khi con mong đến một chốn bình an nào đó thì tâm con liền bất mãn với hiện tại, thấy cha mẹ, con cái là trở ngại cho mong ước của mình, và thế là con đã tự mình tạo ra bất an, phiền muộn. Nếu con xem việc phụng dưỡng cha mẹ, nuôi dạy con cái là niềm vui có được cơ hội phát huy trí tuệ và đạo đức thì an lạc lập tức sẽ đến, và đó mới chính là nơi nương tựa tuyệt vời, đúng không?
Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017
nương tựa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét