Biết
được khi nào bạn đã buông xả dục vọng là một điều quan trọng: khi bạn không còn
phán xét hay cố gắng đoạn trừ nó; khi bạn công nhận rằng nó phải như vậy. Khi
bạn thực sự bình tâm, rồi bạn sẽ thấy không có sự ràng buộc của bất cứ cái gì.
Bạn không bị vướng mắc, cố gắng làm hoặc dứt bỏ một điều gì. Hạnh phúc là ở chỗ
biết được mọi sự thể như nó đang là mà không cảm thấy sự cần thiết phải phán
xét nó.
Chúng
ta thường nói, 'Điều đó không thể được !', 'Tôi không nên thế này !' và, 'Bạn
không nên như vầy và bạn không nên làm điều đó !', và cứ như thế. Tôi chắc rằng
tôi có thể bảo bạn nên làm gì - và bạn cũng có thể bảo tôi nên làm gì. Chúng ta
nên tử tế, có tình có nghĩa, rộng lượng, từ bi, siêng năng, chuyên cần, can
đảm, gan dạ và thương người. Tôi không cần bạn phải nói với tôi những điều đó !
Nhưng để thực sự biết bạn, tôi phải phơi bày những đức tính đó để bạn thấy thay
vì bắt đầu từ một khuôn mẫu lý tưởng về một người đàn bà hoặc một người đàn
ông, về Phật Giáo hoặc Thiên Chúa Giáo. Không phải chúng ta không biết chúng ta
nên là gì.
Nỗi
đau khổ của chúng ta bắt nguồn từ sự ràng buộc của lý tưởng, và những phức tạp
do chúng ta tạo ra cho những sự vật. Chúng ta không bao giờ trở thành những gì
theo những lý tưởng cao cả nhất của chúng ta. Đời sống, những người khác, quốc
gia chúng ta ở, thế giới chúng ta đang sống - những sự vật dường như không bao
giờ theo ý muốn của chúng ta. Chúng ta đâm ra chỉ trích mọi thứ và cả chính
chúng ta: 'Tôi biết tôi phải kiên nhẫn hơn, nhưng tôi không thể kiên nhẫn được
!' ... Cứ lắng nghe tất cả những cái 'nên' và 'không nên' và những dục vọng:
ước muốn được vừa lòng, ước muốn được trở thành hoặc ý muốn loại bỏ những cái
xấu và đau đớn. Giống như lắng nghe ai đó nói vọng qua hàng rào, 'Tôi muốn cái
này và tôi không thích cái kia. Sự việc phải như thế này và nó không được như thế
kia'. Cứ kiên nhẫn lắng nghe cái tâm hay kêu ca phàn nàn; và đem nó vào trong
tâm thức.
Tôi
thường thực hành điều này rất nhiều khi tôi cảm thấy không bằng lòng hoặc khó
tính. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ, 'Tôi không thích cái này và tôi
không muốn điều đó', 'Người đó không được như vậy', và 'Thế giới không được như
thế'. Tôi cứ lắng nghe con ma khó tính này, tiếp tục phê phán chỉ trích tôi,
bạn và thế giới. Rồi tôi nghĩ, 'Tôi muốn hạnh phúc và sự thoãi mái; tôi muốn
cảm thấy an toàn; tôi muốn được yêu thương !'. Tôi cố ý nghĩ ra những sự việc
này và lắng nghe để biết những điều đó đơn giãn chỉ là những thói quen hình
thành trong tâm trí. Như vậy, nuôi dưỡng những điều đó trong tâm bạn - khơi dậy
tất cả những hy vọng, dục vọng và những sự phê bình. Mang những điều đó vào
trong tâm thức. Rồi bạn sẽ biết rõ về dục vọng và từ đó có thể đặt nó qua một
bên.
Chúng
ta càng quán chiếu và khảo nghiệm sự nắm giữ bao nhiêu, nội tưởng càng phát
triển bấy nhiêu: 'Dục vọng phải được buông xả'. Rồi qua sự hiểu biết và thực
hành của sự buông xả thực sự là gì, chúng ta có được sự tự chứng thứ ba trong
Tập Đế, đó chính là: 'Dục vọng đã được buông xả'. Chúng ta thực sự biết sự
buông xả. Buông xả ở đây không phải là một sự buông xả một cách lý thuyết, mà
là buông xả dựa theo trực chứng. Bạn biết sự buông xả đã được hoàn tất. Đây là
tất cả những gì về sự thực hành.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét