Trong mọi trường hợp, ngay cả khi bạn ăn
một cái gì đó, nếu có chánh niệm, khi ăn bạn sẽ biết loại thức ăn này có phù
hợp với mình hay không, có làm cho mình khoẻ mạnh hay không. Tất cả mọi thiền
sinh đều biết điều đó.Một trong những người bạn của tôi, là một thiền sinh
giỏi, còn nói ngay cả trước khi ăn thức ăn đó, tôi đã biết được nó có tốt cho
mình hay không. Ngay cả trước khi ăn, tâm bạn mạnh mẽ và đầy năng lực đến mức
ngay cả khi ngửi mùi của thức ăn, bạn đã biết được nó không tốt, có hại cho sức
khoẻ của bạn hay không.
Một người bạn của tôi, thực hành thiền đã
lâu rồi, trước kia hút thuốc và uống rượu rất nhiều, lần đầu tiên đến học thiền
anh ấy nói: tôi không thể bỏ rượu được, nhưng tôi muốn học thiền, có được
không? Tôi nói: OK, được. Hành thiền trước đã. Thế là anh ấy bắt đầu thực hành
thiền, và tôi nhắc anh ta rằng mỗi khi cơn thèm thuốc hay thèm rượu khởi lên,
hãy quan sát cái thèm đó thật kỹ, đừng đầu hàng nó ngay lập tức. Hãy thong thả,
không cần phải vội vàng.Hãy hứng thú với chính cái thèm ấy.Thực ra cái tâm
tham, cái thèm muốn rất thú vị.Tham là một trạng thái tâm rất thú vị.Anh ấy là
một người nhiệt tâm và trung thực.Mỗi khi cơn thèm thuốc, thèm rượu khởi lên,
anh ấy quan sát trạng thái tâm ấy thật lâu, nhưng sau một lúc thì không thể
chịu được nữa.Vì vậy tôi lại hướng dẫn cho một bài tập khác. Được, nếu anh muốn
uống rượu quá, nếu anh thực sự quyết định mình nhất định phải uống, hãy uống
đi, nhưng phải làm thật chánh niệm, cầm chai rượu, lấy cốc, thật chánh niệm,
rót rượu ra cốc, thật chánh niệm, cầm cốc lên, thật chánh niệm, đưa lên môi,
thật chánh niệm, uống một ngụm, thật chánh niệm, nhưng đừng có nuốt vội, hãy
giữ nó trong miệng một lúc và xem bạn cảm thấy như thế nào. Anh ấy thử làm
theo. Anh giữ ngụm rượu trong miệng và cẩn thận quan sát cái gì đang diễn
ra.Miệng trở nên rất nóng.Cổ họng nóng và ngực cũng nóng bỏng. Rồi anh nuốt
ngụm rượu thật chậm, và anh nói khi tôi uống rượu trong chánh niệm, tôi không
thể uống được nhiều như trước kia nữa. Chỉ hớp vài hớp là tôi đã cảm thấy thoả
mãn rồi và phải đổ chỗ rượu thừa vào chai cất đi.
Vì vậy chánh
niệm hạn chế bạn lại.
Nếu bạn làm
việc gì bất thiện, chánh niệm sẽ hạn chế nó.
Sau khi thực hành thiền chánh niệm cả một
thời gian dài, có lẽ phải đến hai năm, anh ấy vẫn uống rượu nhưng rất nhiều lần
nói sẽ từ bỏ rượu.Anh ấy nói điều ấy nhiều lần lắm.Tôi chuẩn bị bỏ rượu đây.
Anh ta nói với vợ mình như thế nữa: anh sẽ bỏ rượu. Nhưng rồi sau đó vẫn cầm
chai uống, vợ anh ta nói: Anh bảo bỏ rượu bao nhiêu lần rồi cơ mà. Thế khi nào
anh mới bỏ thật đây?Sao anh nói
bỏ rượu lâu rồi mà đến bây giờ anh vẫn còn uống? Và anh ta rất bực mình. Anh ta nói: “Đừng có lên mặt dạy bảo tôi, bởi
vì cô cứ lên giọng dạy tôi đừng có uống, nên tôi phải uống nữa”. Vì vậy anh ta
tiếp tục uống. Nhưng bởi vì có hành thiền, nên cơn thèm rượu cứ giảm dần, giảm
dần và cuối cùng anh ta không muốn uống nữa. Một ngày, anh ấy nói: “Từ ngày hôm
nay, tôi sẽ không uống nữa”. Và anh ấy thực sự dừng lại, không uống nữa, nhưng
để thử thách mình xem lòng quyết tâm có thực sự mạnh mẽ hay không, anh vẫn giữ
một chai rượu trong tủ lạnh. Chỉ như là một sự cám dỗ, để xem mình có thể thực
sự cai rượu được không. Nhưng đúng là anh ấy đã bỏ hẳn rượu.Cho đến tận bây giờ, anh ấy không bao
giờ uống một giọt rượu nào nữa.
Và một người phụ nữ khác tôi gặp ở Mỹ cũng
thế, câu chuyện của cô ấy rất thú vị. Cô ấy nghiện ma tuý, nghiện rượu và tâm
lý cũng không được ổn định lắm, cô ấy không bao giờ làm được công việc gì lâu
dài, không thể hoà hợp được với mọi người. Cô ấy đến chùa, và tôi hỏi: “Tại sao
cô đến chùa?” Cô ấy trả lời: “Tôi không ngủ được”. Tôi nói: OK, nếu không ngủ
được thì OK, có một loại thiền cô có thể thực hành để ngủ được. Thể loại thiền
đó là gì?Các bạn có biết không?Nếu thực hành loại thiền đó bạn sẽ ngủ rất ngon,
và không có ác mộng...A... trước khi tôi nói hết, chắc các bạn đã đoán ra cả
rồi.Thiền tâm từ, tất nhiên rồi. Khi thực hành thiền tâm từ, bạn trở nên rất
dịu dàng, bạn cảm thấy bình yên, và bạn dễ ngủ, không có ác mộng, bạn thức dậy
tươi mới và sảng khoái. Vì vậy tôi dạy cô ấy thiền tâm từ, rồi bảo cô ấy ngày
hôm sau quay lại. Hôm sau cô ấy đến và nói: “Ngài thực hành thiền của ngài như
thế nào? Tôi không thể thực hành được thiền tâm từ”. Tôi hỏi: “Tại sao cô không
rải tâm từ cho chính mình? Nguyện cho tôi được hạnh phúc và bình an. Nguyện cho
tôi mạnh khoẻ.Nguyện cho tôi có được tất cả những gì tốt đẹp mà tôi mong
muốn.Tất cả mọi người đều thích làm như vậy”. Cô ấy nói: “Tôi không muốn nghĩ
về bản thân mình, tôi ghét bản thân tôi”. Tôi hỏi: “Thế còn bố mẹ cô thì sao?”.
Cô ấy trả lời: “Bố tôi chết đã lâu rồi. Ông ấy nghiện rượu và tôi căm ghét ông
ấy bởi vì khi chúng tôi còn nhỏ, ông ấy không bao giờ nhìn ngó gì đến chị em
chúng tôi”. “Thế còn mẹ cô thì sao?”, cô ấy nói: “Mẹ tôi cũng chẳng bao giờ
quan tâm đến chúng tôi, vì vậy tôi cũng chẳng muốn nghe giọng bà ấy nữa. Khi bà
ấy gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần nghe thấy giọng bà ấy là tôi đã cúp điện
thoại ngay rồi.Tôi không muốn nói chuyện với bà ấy”. Tôi hỏi: “Thế còn các thầy
cô giáo của cô ở trường?”.“Chẳng có ai làm cho tôi cảm thấy tốt đẹp khi nghĩ
đến cả”. “Còn bạn bè thì sao?”. Cô ấy nói: “Tôi không có bạn”.
Wow, tôi nghĩ, đây quả thực là một ca khó
đây. Tôi chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như vậy trước đây. Thế rồi tôi
nói: “Tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô nói như thế. Tôi không trách cô nhưng đây
là lần đầu tiên tôi nghe một người nói rằng không có một người nào họ có thể
yêu thương như vậy”. Cô ấy lặng yên ngồi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “À, tôi có
yêu một con chó nhỏ, nó là con chó của bạn tôi”. Không phải là con chó của cô
ấy, mà làcon chó của bạn cô ấy. “Khi chơi với nó,
tôi cảm thấy rất hạnh phúc”. Tôi nói: “Ồ, vậy thì ít nhất cô cũng có một sinh
vật để yêu thương. Vậy bây giờ hãy nghĩ đến con chó ấy và rải tâm từ cho nó”.
Yêu thương con chó hay yêu thương con
người thì cũng như nhau, cùng là một trạng thái tâm.Dần dần, tôi dạy cô ấy phát
triển tâm từ - tình thương và lòng nhân hậu - và cả thiền chánh niệm nữa.Tâm cô
ấy đờ đẫn và buồn ngủ suốt ngày, bởi vì đã dùng quá nhiều ma tuý và rượu, rất
khó để ngồi thiền.Tôi hướng dẫn cô ấy tập đi kinh hành (thiền trong tư thế đi)
một cách chánh niệm, chỉ đi chân trần trên nền xi măng ráp. Cô ấy thực hành rất
chăm chỉ, cố gắng rất nhiều, tập trung hết sự chú ý vào từng bước chân nhấc
lên, đặt xuống, cảm nhận những cảm giác trên bàn chân. Cô ấy thực hành đêm
ngày, và một ngày đến gặp tôi và nói: đêm qua tôi thức giấc lúc nửa đêm, lúc
mọi người đã ngủ sâu, và đêm ấy là đêm rằm. Tôi muốn ra ngoài, vì vậy tôi bước
ra và ngắm trăng. Thật đẹp. Mặt trăng sáng trong.Tôi nhìn cây cối trong rừng,
bởi vì chùa ở trong một khu rừng lớn, rừng tùng. Cô ấy nói: tôi nhìn những cái
cây và thấy chúng đẹp quá, chúng rất sống động, tôi có cảm giác chúng như là
những sinh vật sống như con người. Tôi cảm nhận được sự bình yên của
chúng.Những cái cây ấy thật bình yên.Và tôi bắt đầu đi thiền hành, cô ấy nói,
tâm tôi trở nên vô cùng yên tĩnh và bình yên.Đó là lần đầu tiên trong đời tôi
cảm nhận được sự bình yên của tâm hồn.
Kể từ ngày ấy, cô ấy thực hành ngày càng
tích cực hơn, sau một vài tháng cô ấy đã hoàn toàn bỏ hẳn ma tuý, rượu và mọi
thứ khác. Trước đó cô ấy sử dụng rất nhiều loại ma tuý khác nhau, cần sa,
heroin... Bởi vì nghiện ma tuý và rượu nên cô ấy không ăn được, người chỉ còn
da bọc xương, rất nghèo, không có một xu dính túi.Sau khi bỏ rượu và ma tuý, cô
ấy khoẻ mạnh trở lại, ăn được và có viết thư cho tôi.Bây giờ đã tăng được 9 kg.
Cô ấy tăng cân, hạnh phúc hơn, khoẻ mạnh hơn và bắt đầu có thêm nhiều bạn bè,
tìm được một công việc mới, làm kế toán, bởi vì trước kia cô ấy có bằng kế
toán. Khi tôi quay lại Mỹ năm 2001, lần đầu tôi gặp cô ấy là năm 1983 và tôi
rời Mỹ năm 1984, mãi đến năm 2001 tôi mới quay trở lại. Cả một thời gian 17
năm.Khi tôi đến đó, cô ấy tìm ra tôi ở đó và đến gặp, tôi thấy cô ấy và rất
vui.Tôi chào cô ấy.Thầy còn nhớ con không? Tôi nói: tất nhiên là tôi nhớ cô
chứ. Cô bây giờ trông thật khoẻ. Cô ấy nói: vâng, bây giờ con rất khoẻ, con
chăm sóc bản thân con rất tốt. Con ăn uống tốt, hành thiền mỗi ngày, đi kinh
hành mỗi ngày hai lần, một lần buổi sáng và một lần buổi tối, con có một công
việc và có một ngôi nhà.
Bạn thấy đấy, cuộc đời cô ấy đã hoàn toàn
thay đổi. Thiền đem lại cho cô ấy sự tự tin, sức mạnh, sự dũng cảm, quyết tâm,
kiên nhẫn và kỷ luật, tất cả mọi thứ, vì vậy cô ấy có thể hoạch định cho cuộc
sống và thay đổi cuộc sống của mình. Tôi rất vui khi gặp lại cô ấy.Và một điều
nữa cô ấy nói là cho đến bây giờ cô ấy vẫn không hề uống rượu trở lại.Cô ấy nói
thế, cô ấy rất hạnh phúc khi nói điều đó.Tôi không uống rượu nữa. Nghĩa là cô
ấy cai rượu từ năm 1984 và đến tận lần cuối cùng tôi gặp cô ấy năm 2001, cô ấy
không hề đụng đến một giọt rượu nào. Cô ấy trông rất khoẻ.
Một điều nữa cô ấy nói là, con có một chỗ
thờ Phật nho nhỏ trong phòng làm việc.Tôi không cố cải đạo cho cô ấy thành một
Phật tử.Tôi chỉ dạy cô ấy sống một cuộc đời lành mạnh, làm cho tâm cô ấy tĩnh
lặng và bình yên hơn, trở thành một người hạnh phúc và một lối sống lành
mạnh.Tôi chỉ giúp cô ấy làm như vậy.Nhưng sau đó, cô ấy đã phát triển tình
thương và lòng kính trọng, đối với Đức Phật và cả các nhà sư. Khi gặp lại, cô
ấy đảnh lễ với sự khiêm nhường thực sự, với lòng biết ơn chân thành và tôi cảm
thấy rất hạnh phúc, không phải vì cô ấy đảnh lễ tôi, mà tôi cảm thấy hạnh phúc
và vui mừng cho trái tim cô ấy, cho sự biết ơn, cho Giáo Pháp và Đức Phật.
Thiền tập thực sự thay đổi con người.Nó vô
cùng lợi ích, nó thực sự có tác dụng.Những con người đó tôi gặp, họ không phải
là Phật tử. Họ là những người theo đạo Thiên chúa. Và một số người chỉ là theo
đạo Thiên chúa trên giấy tờ, không phải trên thực tế cuộc sống. Họ chẳng đi nhà
thờ.Họ không đọc kinh thánh. Họ chỉ theo đạo trên giấy. Nhưng sau khi đã thực
hành thiền một thời gian dài, khi họ đã nâng cao tầm mức cuộc sống của mình, họ
đã có được sự hiểu biết sâu sắc về Phật Pháp, thì một cách tự nhiên, họ có đức
tin vào Đức Phật. Trong tiếng Pali, nó được gọi là saddha –
đức tin, tự tin. Một số người dịch ra là lòng tín ngưỡng, nhưng tôi không cho
cách dịch đó là đúng. Đức tin có vẻ đúng hơn. “Sự tin tưởng” Đức Phật. Tin
tưởng vào những lời dạy của Đức Phật.
Đức tin đến với tôi cũng y như vậy. Tôi sinh
ra không phải là một Phật tử.Cha mẹ tôi là người Hồi giáo.Tôi đi học ở trường
của đạo Thiên chúa giáo.Tôi học đạo Thiên chúa nhiều hơn là đạo Hồi của cha mẹ
tôi.Nhưng sau đó, tôi đọc và nghiên cứu nhiều, tôi lại trở thành một người vô
thần. Tôi tự nói với mình là tôi không thể tin được vào bất cứ tôn giáo nào,
mặc dù một số giáo lý có vẻ rất hay, nhưng tôi không thể tin vào một tôn giáo
nào. Tôi muốn làm một người tốt, một người thân thiện, tôi muốn được yêu thương
và được tôn trọng, tôi muốn làm những việc thiện, tôi muốn giúp đỡ mọi người,
và tôi nghĩ thế là đủ. Nhưng sau đó, khi đã thực hành thiền, tôi phát hiện
rằngnhư thế vẫn chưa đủ. Có những sự thật và thực tại sâu sắc hơn mà con người
chúng ta có thể tìm thấy, có thể chứng nghiệm, và chứng nghiệm bằng chính tâm
mình sự thật và thực tại sâu sắc đó, chúng ta sẽ thực sự được tự do và giải
thoát.
Tôi yêu tự do vô cùng. Một trong những lý
do thúc đẩy tôi thực hành là bạn càng phát hiện ra sự thật, bạn lại càng trở
nên tự do. Vì vậy, một triết gia đã từng nói: “Sự thật làm cho bạn tự do”. Một
số trong các bạn hẳn đã biết điều đó, hoặc đã từng nghe đến nó.Tôi vô cùng
thích điều đó. Sự thật sẽ làm cho bạn được tự do, tôi đồng ý. Tôi muốn phát
hiện ra tất cả sự thật, nhiều đến mức tôi có thể làm được.
Tôi cũng phát hiện cuộc sống cứ tiếp tục
trôi chảy không ngừng.Cái chết không phải là sự chấm hết của cuộc sống.Chết chỉ
là sự thay đổi cách sống.Nó không phải là điểm chấm dứt.Và tôi đã gặp nhiều
người có thể nhớ được kiếp trước của mình.Tôi đã từng sống với họ trong nhiều
năm.Tôi đã thực hiện nhiều công trình nghiên cứu về sự tái sinh, dùng từ tái
sinh thì chuẩn xác hơn từ chuyển kiếp hoặc đầu thai.Cuộc sống cứ tiếp diễn
không ngừng như vậy.Vì vậy, tôi nghĩ, mình phải hết sức cẩn thận đối với những
gì mình làm mỗi ngày, bởi vì nó sẽ không biến mất, nó sẽ còn xuất hiện trở lại.
Hành động tôi đang làm sẽ ảnh hưởng đến tôi ngay trong hiện tại, và nó sẽ ảnh
hưởng đến tôi vào ngày mai, ngày kia, và không chỉ thế, nó còn ảnh hưởng đến cả
kiếp sống tương lai của tôi nữa. Bất cứ những gì tôi nghĩ, tôi nói, tôi làm sẽ
tác động đến tôi ngay trong hiện tại và cả trong tương lai.Vì vậy, tôi phải hết
sức cẩn thận.
Tôi tu tập chánh niệm ngày càng nhiều hơn,
quan sát tâm mình ngày càng kỹ hơn, mỗi khi có một suy nghĩ bất thiện khởi lên,
tôi hết sức chú ý sâu sát đến nó. Và chỉ cần chú ý sâu sát đến nó, tâm bất
thiện đó trở nên yếu dần đi và biến mất.Chỉ cần chú ý sâu sát có thể khiến cho
các trạng thái tâm bất thiện trở nên yếu đi và biến mất.Bạn không cần phải
chiến đấu với nó.Đừng đánh nhau với nó.Bạn sẽ không bao giờ chiến thắng nhờ
đánh nhau.Các trạng thái tâm bất thiện không sợ đánh nhau.Chúng chỉ sợ bị nhìn,
bị soi xét với sự chú ý hoàn toàn.Nếu bạn nhìn bất cứ trạng thái tâm bất thiện
nào, với sự chú ý hết mình, bạn sẽ thấy nó biến mất rất nhanh.Thế còn đối với
các trạng thái tâm thiện thì sao.Khi bạn quan sát các trạng thái tâm thiện, nó
sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.Khi bạn chánh niệm, bạn quan sát lại tâm chánh
niệm đó, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.Nếu bạn muốn phát triển chánh niệm
mạnh mẽ, hãy chú ý nhiều hơn đến chính trạng thái tâm chánh niệm ấy. Bạn phải
hay biết rằng: “Bây giờ tâm đang rất chánh niệm, chánh niệm, chánh niệm, chánh
niệm”. Ý thức về tâm chánh niệm của mình, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ thiền
tập, và tôi cũng đã gặp và hướng dẫn, khuyến khích nhiều người thực hành thiền
chánh niệm và đã chứng kiến cuộc sống của họ thay đổi như thế nào. Tôi chưa bao
giờ cố cải đạo cho ai về với đạo Phật cả, nhưng khi đã học hỏi từ chính sự thực
hành thiền của mình, từ sự thật – Pháp Bảo, thì một cách tự nhiên và hoàn toàn
tự động, đức tin của họ vào Phật Pháp ngày càng tăng trưởng. Tôi rất thích cách
đó.Thực hành tâm linh góp phần tạo nên những lối sống và thái độ sống lành
mạnh, đó là điều rất rõ ràng. Khi bạn giữ gìn 5 giới, 5 giới sẽ làm cho cuộc
sống của bạn lành mạnh hơn. Bạn không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm,
không nói dối, không uống rượu và các chất gây nghiện.Nó lành mạnh cho cả thân
lẫn tâm của bạn; nó lành mạnh cho cả cộng đồng.Nếu tất cả mọi người đều giữ gìn
5 giới, thì cộng đồng đó sẽ thực sự là một cộng đồng tốt đẹp.Và bất cứ ai
trưởng thành trong cộng đồng đó cũng sẽ tốt đẹp và lành mạnh. Ngày nay xã hội
có quá nhiều tệ nạn, tội phạm, ma tuý, những lối sống không lành mạnh, bởi vì
con người không học và hiểu được giá trị của tôn giáo, quả thật là phí hoài giá
trị của giáo pháp. Họ không thực
sự thực hành.
Từ rất nhiều cuốn sách mà tôi đã từng đọc,
từ nhiều công trình nghiên cứu tôi đã xem, các bác sỹ đều nói rằng những tín đồ
tôn giáo luôn luôn được ghi nhận là có sự mãn nguyện trong cuộc sống lớn hơn
những người khác. Điều này rất chính xác.Bởi vì bạn không làm điều gì bất thiện
hoặc gây hại cho chính bạn và cho người khác, bạn sẽ yêu thương chính bản thân
mình hơn.Bạn có lòng tự trọng hơn.Khi bạn làm một việc xấu, và bạn biết mình
đang làm việc xấu, thì bạn còn có thể tôn trọng chính mình được nữa
không?Không. Vì vậy, không thể tôn trọng chính bản thân mình là một mất mát
lớn, có thể đó là sự mất mát lớn nhất.
Mọi người có tôn trọng bạn hay không,
điều đó không quan trọng, nhưng nếu
bạn không tự tôn trọng
bản thân mình, thì bạn sẽ mất tất cả.
Nếu bạn không tự yêu thương chính mình,
bạn sẽ mất tất cả.Mọi người có yêu thương bạn hay không, điều đó không quan
trọng.Một số người có thể yêu thương bạn, một số người khác lại không, điều đó
là tuỳ vào tâm vào họ.
Nhưng nếu bạn
không yêu thương được chính mình,
bạn sẽ mất tất
cả.
Vì vậy, nếu bạn là một người tốt, hãy cố
gắng thực hành Pháp[1] càng
nhiều càng tốt, bạn sẽ biết yêu thương và tự tôn trọng bản thân mình hơn. Có
thể đôi lúc bạn cũng phạm sai lầm. Tôi cũng vẫn còn sai lầm, nhưng tôi có thể
tự tha thứ cho bản thân mình bởi vì tôi biết, tôi đang cố gắng hết mình với tất
cả lòng chân thành và đức tin vào Pháp. Nhiều lúc tôi mắc phải những sai lầm
nhỏ, tôi có thể tự tha thứ cho mình. Tự tha thứ cho bản thân mình cũng là điều
rất quan trọng.Nhưng khi bạn cố ý làm việc gì đó có hại cho chính bạn và người
khác, thì bạn sẽ rất khó tha thứ, bởi vì ở đó có ý định gây hại.
Những người thực hành tâm linh luôn có
được sự mãn nguyện lớn hơn trong cuộc sống, kể cả sự mãn nguyện về mặt vật chất
nữa. Tôi nghe nhiều người, kể cả ngay mới đây thôi, than phiền rằng: “Ôi, chồng
cô ta là một kẻ hay lăng nhăng, bồ bịch, cô ấy rất đau khổ về điều đó”. Khi một
người hiểu được giá trị của Pháp, thực hành Pháp và giữ gìn 5 giới, không tà
dâm (ngoại tình), thì cuộc sống gia đình sẽ không có nhiều vấn đề đau khổ như
vậy.
Một điều khác nữa là sức khoẻ. Nếu bạn giữ
gìn 5 giới, thực hành thiền tâm từ, thiền chánh niệm hay các thể loại thiền
khác, thân và tâm của bạn sẽ cảm thấy mạnh khoẻ. Nó rất tốt cho sức khoẻ của
bạn.Một điểm nữa là lòng vị tha.Người thực hành Pháp thì có tình thương, lòng từ
bi lớn hơn, vì vậy họ luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người.Họ sẵn lòng chia sẻ những
gì mình có với người khác.Khi có người khó khăn cần giúp đỡ, họ rất vui lòng
giúp.Không phải bởi vì họ phải có nghĩa vụ làm như vậy.Họ làm điều đó không
phải vì nghĩa vụ.Họ sẵn lòng giúp đỡ người và hoan hỷ về điều đó.
Và lòng tự trọng, một điều vô cùng quan
trọng, cũng sẽ ngày càng tăng trưởng qua những việc làm đó.Họ có nhiều tự trọng
hơn những người không tôn giáo.Các nhà khoa học tiến hành những nghiên cứu này
đã quan sát hàng ngàn người trong nhiều năm. Có khi hàng 10 năm, 20 năm, và họ
thu thập tất cả dữ liệu trong kho dữ liệu, và họ phát hiện rằng những người
thực hành thiền, thực hành tình thương và lòng nhân hậu, sống hạnh phúc hơn
những người không thực hành.
Ở đây có rất nhiều người, các bạn đến đây
bởi vì tình yêu với Pháp, các bạn trân quý Pháp, cung kính Pháp, các bạn đọc
sách Phật Pháp, nghe thuyết Pháp, thực hành thiền, tụng kinh. Khi các bạn
thường xuyên đến ngôi chùa này, các bạn quen biết nhau.Các bạn trở thành bạn
của nhau, những người bạn đạo.Bạn đạo là những người bạn tốt nhất bởi vì các
bạn đạo sẽ không bao giờ xui nhau làm điều xấu.Bạn đạo khuyến khích nhau làm
việc thiện, làm những việc tốt và ích lợi.Vì vậy, các bạn có được lực hỗ trợ
của nhau.Điều đó rất quan trọng. Con người cần có sự hỗ trợ và nương tựa lẫn
nhau. Ngay cả khi thực hành Pháp, chúng ta cũng cần điều đó. Vì vậy, thường
xuyên đến đây, và thực ra hầu hết các bạn đều là hội viên ở đây cả, các bạn có
được cảm giác rằng mình thuộc về nơi này. Chúng ta thuộc về cộng đồng tu tập
này. Chúng ta thuộc về nhau. Chúng ta cần nhau. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Do
đó, chúng ta không cảm thấy lẻ loi.
Ở đây tôi có chép lại một số kết quả
nghiên cứu về những người tôn giáo, tôi đọc cho các bạn nghe:
Sự mãn nguyện lớn hơn trong cuộc sống –
92%.
92% số người thực hành thiền tâm từ và
thiền chánh niệm (vipassana), đã có những xác chứng rõ rệt được ghi nhận
bởi các nhà quan sát. Khi được hỏi: “Bạn có mãn nguyện với cuộc sống của mình
hay không?”.92% số người đã trả lời có.Vì vậy, thiền mang lại sự mãn nguyện lớn
hơn trong cuộc sống – 92%.
Sự mãn nguyện lớn hơn trong cuộc sống vợ
chồng – họ hài lòng hơn với cuộc sống hôn nhân, bạn sẽ không thể tin nổi điều
đó. 100% ông chồng giữ 5 giới, các bà vợ cũng giữ 5 giới, chồng thương yêu vợ
và vợ yêu thương chồng, ở đây tất cả đều là bạn của tôi. Tôi biết họ rất rõ.Tôi
đã từng sống ở trong nhà của họ. Chúng tôi học chung trong trường đại học,
chúng tôi cùng học ngành điện tử với nhau. Họ sống rất hạnh phúc.Sự mãn nguyện
trong cuộc sống vợ chồng là 100%.
Sức khoẻ tốt hơn, bạn cảm thấy mạnh khoẻ,
thoải mái hơn: 94%. 6% còn lại có thể là những người có bệnh tật, họ không cảm
thấy khoẻ.
Lòng vị tha lớn hơn: 60%. Tôi nghĩ ít
quá.Tại sao lại chỉ có 60%, tôi không biết.Người thực hành Pháp sẵn lòng giúp
đỡ mọi người, nhưng chỉ có 60% thì quá ít.Dù sao đó cũng là những dữ liệu tôi
lấy ra từ các công trình nghiên cứu.
Bớt sử dụng rượu – một số người không thể
từ bỏ hoàn toàn, nhưng họ giảm bớt đi – 89%.
Bớt sử dụng nicotin – hút thuốc giảm
100%.Họ hút thuốc ngày càng ít hơn.Họ không còn cảm thấy thèm nữa. Thèm – đó là
tâm tham. Nó giống như một nhu cầu thúc ép, bắt buộc.Giảm 100%.
Bớt sử dụng ma tuý – 100%.
Cải thiện các triệu chứng bệnh tâm lý, bao
gồm cả việc điều chỉnh và chữa trị tâm lý – 93%.
Khi bạn phát triển sự bình an và tĩnh lặng
ngày càng nhiều, bạn sẽ có thể điều chỉnh và đối phó với nhiều tình huống, bạn
hiểu biết được hoàn cảnh một cách rõ ràng hơn để điều chỉnh và vượt qua. Tỷ lệ
thành công là 93%. Rất lớn.
Giảm bớt trầm cảm – trầm cảm là một căn
bệnh thật tai hại. Trầm cảm là một từ dễ sợ.Tôi bị trầm cảm từ khi còn ở tuổi
niên thiếu (tuổi teen).Tôi biết điều đó.Có đôi lúc bạn muốn chết quách cho
xong.Bạn ghét là mình đã sinh ra trong cõi đời này.Và có khi bạn còn hận cha mẹ
mình.Tại sao cha me lại lấy nhau và sinh ra tôi làm gì?Chỉ để đem tôi đến cái
thế giới đau khổ và vô nghĩa này.Nhưng khi đã thực hành Pháp và học hiểu về
chân lý, bạn sẽ thấy biết ơn cha mẹ.Bây giờ tôi cảm thấy biết ơn cha mẹ tôi.Họ đã sinh tôi ra trên đời.Họ đã phải cực khổ để nuôi tôi.Giảm bớt
trầm cảm – tỷ lệ thành công là 71%.
Đây là một trích đoạn tôi tìm thấy trong
một cuốn sách: “Trầm cảm có lẽ là một căn bệnh tâm lý phổ biến nhất trong thời
đại hiện nay”. Tôi có rất nhiều sách về căn bệnh trầm cảm.Tôi đọc và tìm hiểu
về bệnh trầm cảm, tôi biết rất nhiều người bị trầm cảm và cố gắng hết mình để
giúp họ.Tôi biết căn bệnh ấy kinh khủng như thế nào.Nhiều người thực sự không
muốn mình còn thức dậy vào mỗi buổi sáng nữa.Họ không muốn đối mặt với một ngày
nữa đang đến. Ôi chao, lại một ngày nữa! Nó là một gánh nặng đối với họ. Ngay cả
chỉ là thức dậy, đánh răng rửa mặt, ngay cả chỉ là pha một cốc cà phê để uống.
Theo cách nói đơn giản nhất của con người, trầm cảm là sự mất mát của tâm hồn,
mất đi cái phần tốt đẹp cơ bản trong trái tim con người. Nếu không còn phần tốt
đẹp đó, nhất định bạn sẽ cảm thấy trầm cảm.
Khi thực hành pháp, giữ gìn 5 giới, thực
hành tâm từ, tâm bi, thiền vipassana, thiền Tứ Niệm Xứ hay thiền
chánh niệm (ba tên gọi khác nhau nhưng đều chỉ một loại thiền), bạn nuôi lớn sự
bình an, tĩnh lặng và hạnh phúc trong mình. Khi hạnh phúc, bình an và tĩnh
lặng, bạn sẽ trở nên yêu thương hơn, rộng rãi, hào phóng hơn. Bạn cảm thấy hạnh
phúc là mình đang sống.Bạn trân quý từng phút giây mình sống trên đời. Trầm cảm
là một triệu chứng sanh khởi khi chúng ta không thể cảm nhận được phần tốt đẹp
và sống động đó trong trái tim mình. Khi đó bạn không cảm thấy là mình đang
sống tý nào. Bạn không cảm nhận được phần tốt đẹp trong tim mình. Khi hành
thiền bạn sẽ cảm thấy mình là người tốt. Bạn thấy rằng, là một con người, bạn
cũng có những phẩm chất tốt và những tính xấu, nhưng khi thực hành Pháp, bạn sẽ
thấy các phẩm chất tốt ngày càng tăng trưởng. Bạn đang phát triển các phẩm chất
tốt đẹp trong mình, trở nên từ bi, yêu thương hơn, dễ tha thứ hơn, hiểu biết
hơn, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn và trí tuệ hơn. Tất cả mọi hoàn cảnh trong cuộc
sống, thậm chí tất cả những hoàn cảnh khó khăn mà bạn đã phải trải qua, cũng
trở nên đầy ý nghĩa.
Là một con người, giống như các bạn, cuộc
đời của tôi cũng có rất nhiều khó khăn, nhiều thăng trầm, chẳng khác gì các
bạn. Nhưng thực hành Pháp đã giúp tôi rất nhiều để thấu hiểu và học hỏi được từ
những khó khăn đó, và giúp tôi trở thành một con người trí tuệ hơn. Để giờ đây,
khi cần phải quyết định điều gì, tôi có thể quyết định một cách trí tuệ.Tôi
thong thả, không vội vàng. Mỗi khi cần phải quyết định một điều gì đó quan
trọng, tôi hành thiền thật nhiều, có khi đến vài ngày, để tâm mình thực sự bình
an và tĩnh lặng, rồi khi đó tôi mới quyết định. Khi đó không còn là tâm tham
quyết định nữa, không phải là tâm sân quyết định, cũng không phải ghen tỵ, ngã
mạn, si mê và ảo tưởng quyết định, mà là chánh niệm và trí tuệ quyết định. Vì
vậy, rất hiếm khi tôi phạm sai lầm nghiêm trọng khi ra quyết định.Khi bạn thực
sự tĩnh lặng, bình an, và trí tuệ thì trí tuệ đó sẽ lựa chọn trực tiếp.Không
phải là bạn lựa chọn mà là trí tuệ, trí tuệ lựa chọn.Vì vậy, bạn có thể nương
tựa vào nó.
Và bởi vì bạn biết mình đang trở thành một
con người tốt đẹp hơn, bạn cảm thấy rất hạnh phúc về điều đó.Chánh niệm và định
tâm khiến bạn cảm thấy thực sự được sống.Hãy nghĩ đến điều ngược lại mà xem.Khi
một người không chánh niệm, tâm trí vô cùng tháo động, làm sao họ cảm thấy là họ đang sống được?Đối với những người nghiện ma
tuý chẳng hạn.Tâm trí họ quá mê mờ, đờ đẫn; họ còn không thể biết mình đang ở
đâu.Tôi đã gặp rất nhiều người như thế.Họ không ý thức được mình đang làm gì,
họ không cảm thấy mình đang sống tý nào.Trí tuệ khiến bạn cảm thấy mình thực sự
đang sống, rất sống động.Nhưng trước khi đạt đến trình độ ấy, thì mặc dù mới
đang ở giai đoạn đầu thực hành, khi bạn có chánh niệm, bạn vẫn cảm thấy mình
sống động hơn rất nhiều.
Hết
[1]Pháp ở đây là
con đường thực hành tâm linh để phát triển trí tuệ và nhân cách, giải thoát bản
thân khỏi đau khổ, khỏi các gốc rễ bất thiện: tham, sân, si trong tâm
mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét