Tại sao ái dục luôn luôn mang đau khổ (dukkha) theo vết chân của mình?
Bởi vì ái dục là khát khao ham muốn một cái gì tự nó không ngừng biến
đổi, là chạy theo và cố bám vào cái gì tự nó không thực có. Khi con
người cố gắng đuổi bắt một mục tiêu huyền ảo, lờ lững như thực như hư,
một cái gì không thể bắt được, một mục tiêu luôn luôn thụt lùi hay tan
biến khi ta đến gần nó, thì con người còn có thể mong mỏi điều gì hơn là thất vọng, điều gì hơn là trạng thái bất ổn, không điều hòa, tức dukkha, đau khổ.
Bài viết cùng chủ đề
Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015
bài Tổng Hợp PHẬT HỌC CHUYÊN ĐỀ - KỲ 7: TỨ DIỆU ĐẾ (Phần 2)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét