LỜI MỞ ĐẦU
Lúc Đức
Phật vừa đại ngộ dưới cội bồ đề, Ngài nghĩ, "Chắc sẽ không có người
hiểu được những gì ta vừa chứng ngộ; nó quá vi tế. Vì thế, ta không nên
bận tâm tìm cách giải thích; Ta không hy vọng gì nữa về việc nầy và sẽ tiếp tục
ngồi dưới cội bồ đề."
Nhưng
lúc đó, thần Phạm thiên Sahampati, vị tượng trưng cho lòng bi mẫn với tất
cả chúng sanh, hiện ra và thưa với Phật, "Bạch Thế Tôn, con thấy vẫn có
những người với đôi mắt chỉ dính chút bụi mờ.Cung thỉnh Ngài giảng Pháp vì
lợi lạc của số người ít ỏi nầy." Đức Phật nghĩ, "Thế thì ta sẽ cố
gắng. Ngồi mãi dưới gốc cây bồ đề nầy không hữu ích cho ai cả. Vả
lại, ta cũng chưa có ý định làm gì khác." Rồi Ngài tự hỏi, "Thế
thì ta nên giảng Pháp cho ai?" Sau khi đắn đo suy nghĩ, Ngài
quyết định đi đến thành Benares tìm lại năm người bạn đã cùng tu khổ hạnh
với Ngài và đã rời bỏ Ngài ra đi khi họ nghĩ rằng Ngài không
còn đủ ý chí để cùng tu khổ hạnh với họ.
Khi Đức
Phật còn ở bên cạnh những người bạn nầy, Ngài là một nhà tu khổ hạnh siêu
việt. Thân Ngài chỉ còn như một bộ xương, hốc hác, với đôi mắt thụt sâu,
vì Ngài tự ý nhịn đói để nhiếp phục những cơn đói khát dữ dội. Ngài
tu khổ hạnh tuyệt hay đến nỗi ngày nào mà Ngài còn theo phép tu nầy, năm
người bạn nầy cho Ngài là một người kỳ diệu và phi thường. Tuy nhiên, cuối cùng
Ngài nhận ra rằng không ăn uống để bồi dưỡng cơ thể và để cho cơ thể
bị bệnh hoạn yếu đuối quả là phí phạm thời giờ, nên một hôm Ngài
quyết định uống một chút nước cháo. Khi năm người bạn thấy Ngài ăn
cháo, họ phẫn nộ cho là Ngài đã mất ý chí tu khổ hạnh nên từ bỏ Ngài và
ra đi.
Đức Phật
vẫn nghĩ có lẽ năm vị nầy sẽ hiểu được những gì Ngài vừa chứng ngộ. Nên Ngài
quyết định đi đến thành Benares để tìm họ. Khi Đức Phật đến Lộc
Uyển (Vườn Nai) ở Saranath, gần thành Benares, vừa thoáng thấy Ngài, năm
vị tu khổ hạnh đã nhận biết ngay là Ngài đã chứng ngộ và hiểu biết
một điều gì đó rất sâu sắc và quan trọng, nên họ ngồi xuống và yêu
cầu Ngài khai ngộ cho họ. Thế là Đức Phật giảng bài pháp đầu tiên mà
ngày nay chúng ta biết dưới tên gọi Dhammacakka Sutta, Kinh
Chuyển Pháp Luân hay Bài Pháp Khởi Động Bánh Xe Của Sự
Thật.
Bài pháp
nầy là lời giảng dạy sâu sắc. Nó là một bài pháp để chúng ta thực
hành và chứng ngộ. Nó không phải là một bài luận văn triết học xuất chúng; trái
lại, nó là kim chỉ nam giúp chúng ta trên lộ trình tu tập và giác ngộ. Và kim
chỉ nam nầy chính là giáo lý về Tứ Diệu Đế hay Bốn sự thật thánh
thiện. Lời dạy của Đức Thế Tôn về Tứ Diệu Đế là dành chung cho tất cả
các hệ phái trong Đạo Phật và nó là cái nhìn trực tiếp và xuyên thấu vào
chính bản chất của sự vật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét