Phần 1
CÁC CHUYỆN LIÊN QUAN ĐẾN BỐ THÍ
4. Chuyện về Đạo sĩ Akitti.
Tại kinh đô Bārāṇas (Balanại) do đức vua Yamada cai quản, trong
dòng họ Mahasala có một gia đình phú hộ có tiền của lên đến 800 triệu. Họ sinh
hạ được một người con trai tên là Akitti.
Khi Akitti đến tuổi biết đi thì ông bà sinh ra được một người con
gái nữa tên là Yasavati.
Đến tuổi trưởng thành, Akitti được đến trường đại học. Sau khi học
xong thông thạo thập bát ban võ nghệ binh thư yếu lược, chiêm tinh, địa lý,...
chàng trở về quê hương thăm cha mẹ. Ông bà nay đã già yếu nên giao phó của cải,
tài sản, vàng bạc cho chàng là người con trai có trí tuệ.
Cha mẹ chàng sau khi qua đời thì Akitti Trí Tuệ thọ lãnh gia tài
và trở thành phú hộ trẻ.
Chàng Phú hộ trẻ suy nghĩ rằng: Từ thời tổ tiên, ông bà cha mẹ ta
đã lần lượt qua đời, nhưng không một ai mang theo được một chút tài sản gì, của
cải lần lượt đã bỏ ông bà cùng cha mẹ ta! Bây giờ đến phiên ta, sau khi ta qua
đời, tất cả của cải nầy sẽ phải theo ta.
Nghĩ vậy mà chàng phú hộ trẻ bàn bạc
với người em gái.
- Này em gái! Ông Bà, Cha mẹ của chúng ta mất đi song chẳng mang
theo được chút của cải gì. Chúng ta sẽ mang theo của cải nầy sau khi chết bằng
cách bố thí tất cả để tạo Phước lành, rồi sống cuộc đời đạo sĩ, em có bằng lòng
không?
- Này anh! Chỗ tài sản này anh đã từ bỏ nó, như nhỗ đi một bãi
nước bọt thì em đây lẽ nào nhận nó được sao?
Sau khi bàn bạc xong, hai anh em dựng đàn trại trước nhà để bố thí
suốt 7 ngày, 7 đêm. Song với 800 triệu của cải, hai anh em bố thí không thể nào
hết được, bèn viết bảng dán lên cửa rằng: "Những ai cần vật gì trong nhà
này thì hãy đến mà chọn lấy." Rồi họ ra đi.
Họ đi vào rừng cách xa thành Balanại khoảng 2-3 dặm. Hai anh em
bắt đầu đời sống đạo sĩ tu hành tại đó.
Theo gương của chàng trai Akitta giờ đã trở thành đạo sĩ, dân
trong kinh thành lần lượt cũng kéo vào rừng. Rồi họ cũng được đạo sĩ Akitta
hiền từ dạy dỗ, hướng dẫn tu hành. Dần dần, số lượng người đi theo đạo sĩ
Akitta ngày một đông thêm và như thế khu rừng trở nên không còn yên tịnh nữa.
Một đêm nọ đạo sĩ Akitta đã lặng lẽ rời khỏi khu rừng đi đến một
khu vườn gần gần quốc độ Damila để độc cư hành đạo tại đó. Sau một thời gian
đêm ngày nỗ lực cần mẫn, đạo sĩ Akitta đã đắc được các Pháp thần thông.
Ít lâu sau, người em gái Đạo sĩ Akitta cũng tìm đến gặp được Ngài,
rồi lần này mọi người lại kéo đến thật đông hơn lần trước.
Lần thứ ba vận thần thông đã chứng đắc, Ngài bay đến đảo Rắn, gần
đảo của Loài rồng. Dưới một cội cây to trên đảo ấy, Ngài cất một cốc lá nhỏ để
ở. Mùa mưa, rồi mùa nắng cũng như mùa lạnh trôi qua, Ngài cũng chỉ ở một chỗ
sống cuộc đời tri túc chỉ với lá cây, trái cây hay vỏ cây luộc để duy trì thọ
mạng hành đạo trong suốt 12 năm ròng.
Thời gian ấy, ngai vàng của vua trời Đế Thích bỗng trở nên căng
cứng lại mà không còn mềm mại như trước. Thấy sự lạ Đức Đế Thích giật mình:
-Thế gian có chuyện gì lạ lùng xảy ra đây? Ngài dùng thiên nhãn nhìn xuống trần
gian quan sát thấy Đạo sĩ Akitta đang nỗ lực hành đạo. Vua trời Đế Thích suy
nghĩ rằng: - Không rõ vì cớ gì mà vị đạo sĩ này lại nỗ lực tinh cần thế kia!
Tính chuyện tranh giành Ngôi báu của ta chăng? Nghĩ đến đấy, Đức Đế Thích thấy
lòng mình bồn chồn lo âu, đứng ngồi không yên. "Để rõ sự thể ta phải đi
hỏi đạo sĩ này mới được".
Ta với hình tướng như thế này thì không thể nào hỏi được."
Rồi vua trời Đế thích hoá hiện thành một vị Bà la môn đi khất thực.
Buổi sáng đợi đến lúc lá cây đã luôc xong và đạo sĩ Akitta chuẩn
bị dùng, vị Bà la môn với túi vải và bát nhỏ tiến đến trước cốc lá. Thấy người
Bà la môn đến xin vật thực, đạo sĩ Akitta trong lòng hoan hỷ vì tự thấy mình
thật là may mắn:
"- Ta đã bị gián đoạn sự bố thí cúng dường suốt 12 năm nay
rồi, hôm nay cơ hội bố thí đã đến, ta sẽ bố thí!"
Nghĩ vậy Ngài gọi người Bà la môn đến và đổ tất cả phần lá luộc có
được vào bát ông ta. Với ý nghĩ: "Ta sẽ nhịn ngày hôm nay." Với sự bố
thí vừa mới làm, hoan hỷ trong lòng phát sinh làm Ngài no vui trọn ngày hôm ấy.
Ngày hôm sau, vua trời Đế thích trong hình dáng của người Bà la
môn cũng lại đến. Rồi lại ngày hôm sau nữa, cứ như vậy sự việc lại tiếp tục
diễn ra giống như ngày đầu.
Vua trời Đế Thích nghĩ ngợi: "Đã ba ngày rồi nhịn đói để bố
thí cho ta, sức lực của đạo sĩ ắt có phần mỏi mệt. Nhưng sao khuôn mặt đạo sĩ
vẫn hằng rạng ngời một vẽ an nhiên tự tại thế kia! Chắc hẳn đạo sĩ này có một
điều gì phi thường đây? Ta phải tỏ tường mới được."
Đức Đế Thích lo âu sợ mất ngôi vương vị mà hỏi: "Này ông đạo
sĩ Cao quý! Tại sao ông không sống cùng với thế giới loài người mà lại một mình
trên đảo hoang vắng này? Tại sao ông xa lìa hạnh phúc của loài người? Ông mong
muốn hạnh phúc gì cao thượng hơn chăng...? Ông mong cầu mình sẽ đạt được điều
gì lớn lao hơn hạnh phúc loài người chăng? "
Bởi đã chứng đắc được các Pháp thần thông linh diệu hiểu biết được
nội tâm của người khác mà Đạo sĩ Akitta đọc được sự lo âu của Vua trời Đế
Thích: "Ta sẽ nhân cơ hội mà dạy dỗ Vua trời này mới được."
Ngài bèn nói:
- Này Thiên
Vương!
"Tất cả những sự sinh thành trên đời này là
khỗ .
Tất cả sự sinh thành rồi đều bị hoại diệt, sự
diệt là khỗ
Vô minh không biết đến sự sinh thành, sự hoại
diệt ấy rồi chết đi là khỗ . Của cải tài sản rồi cũng sẽ hoại diệt."
- Này Thiên Vương!
Ngay cả ngai vàng, ngôi vị Thiên chủ của Ngài,
tại cung trời Đao lợi, cho dù tuổi thọ có dài so với thời gian của loài người
36 triệu 500 ngàn năm chăng nữa, nhưng rồi cũng sẽ đến hồi hoại diệt mà thôi!.
- Để thoát khỏi 3 sự thống khổ đó và chứng đạt
Niết Bàn cao thượng là mục đích hành đạo của ta vậy.
Xem tiếp
0 nhận xét:
Đăng nhận xét