Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

RỒI TÔI SẼ HẠNH PHÚC





Đá quý nhất mà chúng ta bỏ vô hũ hẳn là hạnh phúc nội tại. Nếu chúng ta không có hạnh phúc, chúng ta không thể giúp người khác có hạnh phúc được. Biết vậy, tại sao chúng ta lại thờ ơ với hạnh phúc của chính mình?

Năm tôi 14 tuổi, chuẩn bị thi lên cấp 3, vì học thi, cha mẹ và thầy cô khuyên tôn nên ngưng đá banh để tập trung vào bài vở. Vả lại kỳ thi tới rất quan trọng nếu đậu tôi mới thật sự vui sướng.

Tôi nghe lời khuyên và thi đậu, nhưng tôi nào thấy vui sướng gì đâu vì tôi lại lo học nhiều hơn để thi đại học. Tôi lại được cha mẹ và thầy cô khuyên như trước đây, nhưng thay vì đừng chạy theo banh tôi được biểu đừng chạy theo "bồ" để có thì giờ học. Và tôi sẽ mãn nguyện khi đậu đại hoc.

Tôi đậu đại học, và cùng 1 luận điệu như trước đây, mọi người khuyên tôi cố gắng học hành và tránh xa tiệc tùng, rượu chè để nắm chắc trong tay tấm bằng đại học.

Học xong đại học, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Tôi thấy nhiều bạn đã tốt nghiệp làm việc còn vất vả hơn. Họ cố gắng làm ra tiền để mua hạnh phúc, chiếc xe chẳng hạn. Có xe rồi, họ muốn có vợ đẹp. Có vợ như ý muốn rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc. À, phải sắm cái nhà mới có hạnh phúc. Thế là họ làm đầu tắt mặt tối để đủ tiền mua nhà. Chưa xong, phải có con mới là hạnh phúc. Họ sinh con, thức khuya dậy sớm lo cho con, lo lắng của họ chồng chất. Rồi họ tự an ủi "Khi nào con lớn khôn, ta sẽ hạnh phúc vậy". Con ra đời bay nhảy, họ bắt đầu chắt chiu để về hưu trong hạnh phúc.

Về hưu, có khi cả trước lúc về hưu, họ bắt đầu đi chùa. Trước Phật đài, họ van vái xin được về cõi Tây phương cực lạc để được hạnh phúc vĩnh hằng.

Ai nghĩ rằng "Tôi sẽ hạnh phúc khi được cái này hay cái kia, người ấy chỉ sống trong mộng tưởng điên đảo chứ không bao giờ biết hạnh phúc là gì!"

Trích Mở rộng cửa tâm mình.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét