CHƯƠNG VII: Tình bạn, mối quan hệ và lòng từ bi
Đâu là chìa khóa mở cửa trái tim con người? Sự hiểu biết lẫn nhau.
Điều quý giá nhất trên đời là mối quan hệ…là tình bạn.
Cuộc đời không thể thực nếu các quan hệ của mình không thực (giả tạo). Quan
hệ giữa con người
với con người thật thiêng liêng.
Quan hệ giữa con người với nhau là nguồn gốc
của những niềm vui lớn nhất và những đau khổ
lớn nhất trong tâm mỗi con người. Chất lượng
cuộc sống của chúng ta phụ thuộc rất nhiều vào
chất lượng mối quan hệ giữa mình với
những người xung quanh. Điều tốt đẹp nhất tôi
có thể trao tặng bạn là tình bạn của tôi.
Thật vui khi có những người bạn tốt. Cuộc đời sẽ thật vô vị làm sao nếu
không có những bậc thiện tri thức (những người bạn lành trong đạo, kalyāna
mittas).
Có được một người bạn mới hiếm làm sao.
Bạn thân mến, tôi chẳng còn nhiều bạn nữa. Vì vậy tôi trân quý những người
bạn vẫn còn lại với tôi.
Có được những người bạn là một trong những điều tuyệt vời nhất trong cuộc
sống. Phát triển sự hiểu biết ngày càng sâu sắc hơn về chính bản thân mình và
về thế giới cũng là một điều vô cùng tuyệt diệu. Đối với tôi, sự hiểu biết là
thứ làm cho tôi thỏa mãn nhất trên đời.
Tình bạn của chúng ta không có thời gian và không gian.
Tôi đã có thêm nhiều bạn mới mà mình có thể trao đổi, liên hệ được; tôi
không mong đợi điều gì từ họ cả: chỉ với một trái tim hoàn toàn rộng mở, một sự
giao tiếp hoàn toàn tự do, thỏa mái.
Đúng thế, tôi cũng thực sự “khao khát có được một người bạn thực sự chân
thành”.
Tôi muốn quan hệ giữa tôi với bạn, với anh ấy, với các con gái của tôi, với
vợ cũ là những mối quan hệ tốt đẹp, bổ ích.
Quan hệ với mọi người, trong hầu hết các trường hợp, là rất khó tin tưởng
được. Hầu hết các quan hệ chỉ như là những ván bài, những trò chơi. Một mối
quan hệ thực sự chân thành, cởi mở, trung thực, không thao túng lẫn nhau, không
áp đặt nhau, một mối quan hệ trân trọng và tin tưởng lẫn nhau, không có những
mong đợi phi thực tế ở nhau –có thể có được một mối quan hệ như thế trên đời
không nhỉ?
Tôi muốn trích dẫn một đoạn trong cuốn TỰ DO HỌC HỎI của C. Roger
“Hơn nữa, tôi không có ý định hướng dẫn độc giả hay gây ấn tượng với bạn về
kiến thức của mình trong lĩnh vực này. Tôi không có ý định bảo bạn cần phải suy
nghĩ, cảm nhận hay làm điều gì. Điều duy nhất chỉ có thể là tôi chia sẻ một vài
điều của chính bản thân mình, một vài kinh nghiệm về các mối quan hệ, về tôi
trong quan hệ giao tiếp với người khác.
…mối quan hệ giữa người với người hầu như không bao giờ là tốt đẹp cả, chỉ
một phần nào đó mà thôi. Có thể bạn sẽ thấy người khác chẳng bao giờ hiểu đầy
đủ về mình cả, và tôi cũng thế. Nhưng tôi cảm thấy cực kỳ mãn nguyện khi có
thể, trong một số trường hợp, thể hiện mình ra một cách chân thực với người
khác. Tôi cảm thấy thấy rất quý giá khi đôi lúc cảm thấy thực sự gần gũi và
hiểu được người khác.
Tôi biết tại sao khi nghe người khác nói tôi lại cảm thấy thỏa mãn. Khi tôi
thực sự lắng nghe, tôi hiểu được người đó. Nó làm cho cuộc sống của tôi thêm
phong phú”.
C.
ROGERS
Con người cần có một mối quan hệ tốt đẹp cho sự phát triển tâm lý của mình.
Một quan hệ tốt đẹp là cần thiết trong cuộc đời một con người. Con người học
hỏi và trưởng thành từ những mối quan hệ tốt đẹp đó. Không có những quan hệ
tốt, chúng ta sẽ như những con robot; với những mối quan hệ tồi tệ, chúng ta sẽ
trở thành những con quỷ hay còn tệ hơn cả quỷ nữa. Con người đang ngày càng trở
nên mất nhân tính bởi vì họ không có được những quan hệ tốt đẹp với mọi người.
Mối quan hệ là mảnh đất để chúng ta
trưởng thành về mặt tâm lý.
Nếu đất cằn cỗi, chúng ta sẽ không phát triển tốt được hay là chỉ lớn còi
cọc; đất tốt, chúng ta sẽ lớn mạnh và trưởng thành. Không thể có sự trưởng
thành thực sự về tâm lý nếu không có những mối quan hệ tốt đẹp. Vì vậy, chúng
ta cần có những mối quan hệ tốt đẹp, trong đó sự giao tiếp phải trung thực, dễ
dàng, thoải mái, không có bất cứ sự lo sợ nào. Những quan hệ tồi tệ rất độc
hại.
Với sự chân thành, cởi mở, hiểu biết lẫn nhau, với sự quan tâm chăm sóc,
tâm từ và lòng kiên nhẫn, chắc chắn mối quan hệ ấy sẽ hiệu quả và tốt đẹp. Hầu
hết các mối quan hệ không tốt đẹp bởi vì họ không có sự giao tiếp thoải mái
(cởi mở), không có sự quan tâm lo lắng thật lòng, không thực sự tôn trọng lẫn
nhau, và không hiểu biết rằng tất cả chúng ta chỉ là những con người (mỗi người
chúng ta đều có những khiếm khuyết và hạn chế của riêng mình). Mong đợi quá
nhiều ở người khác cũng có thể gây ra sự thất vọng, dẫn đến sự chối bỏ (nghĩ
rằng con người này không phải là thứ tôi mong đợi, không chấp nhận được).
Với sự cởi mở, trung thực, nhã nhặn không làm người khác tổn thương, tâm từ
(mettā) và sự hiểu biết, đó sẽ là một mối quan hệ tốt đẹp, thúc đẩy sự
phát triển tâm linh và trưởng thành. Hầu hết các mối quan hệ đều trở nên nhàm
chán sau một thời gian (không có sức sống, trì trệ).
Không có sự trung thực sẽ không thể có
sự giao tiếp thực sự; không có sự giao tiếp thực sự
sẽ không thể có mối quan hệ thực sự;
không có quan hệ thực sự sẽ không thể có
sự giúp đỡ thực sự (trợ giúp, dạy dỗ…).
Bạn cần có một người bạn tốt (hay nhiều người bạn tốt, như thế sẽ tốt hơn,
nếu có thể được). Không nên sống ở nơi nào đó không có bạn bè. Nhưng thế nào
mới là bạn? Và bạn cần ở một nơi thích hợp với bản tính con người mình.
Với một con người đang đau khổ, chúng ta dễ khởi lên lòng bi mẫn, nhưng
không dễ sống chung với người đó suốt cả cuộc đời được đâu.
Tình yêu không đủ để hai người chung sống với nhau;
Mà cần phải có sự hiểu biết lẫn nhau một cách sâu sắc.
Tình yêu không đủ trong một mối quan hệ;
hiểu biết lẫn nhau một cách sâu sắc và trân trọng
lẫn nhau là điều cần phải có.
Hãy xem bạn có thể chấp nhận tất cả mọi điều xấu xa về anh ấy mà không muốn
thay đổi anh ấy hay không, và xem bạn có thể tôn trọng anh ấy như anh ấy đang
là bây giờ hay không. Những mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau thường không mấy tốt
đẹp.
Không nên sử dụng các mối quan hệ
như là những phương tiện; nó cần đem lại tình thương
sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau.
Không có ai trên đời là hoàn hảo cả.
Đôi khi các quan hệ trở thành trói buộc nếu nó không đặt nền tảng trên thái
độ đúng đắn.
Đừng bao giờ sử dụng hôn nhân hay bất cứ mối quan hệ nào như là một phương
tiện để giải quyết một vấn đề nào đó. Con người nên quan hệ với con người chỉ
vì họ yêu thương, tôn trọng và trân quý (ngưỡng mộ) lẫn nhau như chính họ đang
là như vậy. Nếu không sẽ không thể có được mối quan hệ đích thực.
Yêu thì được nhưng đừng vội vàng cưới. Con người thường hay thay đổi một
khi họ đã có được quan hệ thân mật với ai đó.
Phải mất cả một đời người bạn mới biết được mình có thực sự yêu ai đó hay
không.
Lửa rơm nhanh cháy nhưng chóng tàn,
Lửa trấu
âm ỉ nhưng cháy lâu thật lâu.
Hôn nhân không phải là điều xấu xa hay tồi tệ. Tôi đã từng thấy nhiều cặp
vợ chồng sống với nhau hòa hợp, giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau thực hành Pháp. Mặc dù
những trường hợp như vậy rất hiếm.
Thật hiếm tìm được một người nào thực sự
quan tâm, lo lắng cho bạn. Chỉ yêu mà không cần
hy vọng mối quan hệ sẽ dài lâu. Hãy ngắm hoàng hôn
khi nó đang còn ở đó, nhưng bạn không thể
níu giữ được hoàng hôn ở lại.
Chúng ta chưa bao giờ có quá nhiều tâm từ cả; thường là chúng ta có quá ít.
Tâm từ thực sự không bao giờ làm bạn khổ. Chính là sự dính mắc và mong đợi mới
làm bạn khổ. Bạn không thể mong đợi nhận lại tâm từ để đền đáp lại tâm từ bạn
trao cho người; tâm từ không thể đem ra để trao đổi. Nếu có sự mong đợi ở đó,
thì chứng tỏ ở đó có lợi ích cá nhân. Nếu chúng ta yêu thương một người nào đó
bởi vì chúng ta muốn được người ấy yêu thương lại, thì chúng ta sẽ bị tổn
thương khi không nhận được tình thương ấy đáp lại.
Tình cảm, cảm xúc đến rồi đi, và sự khao khát, tham ái đến rồi đi – hãy để
chúng đến và đi. Đừng coi chúng là cái gì quá quan trọng. Hãy chỉ quan sát
chúng. Nếu bạn đừng cố kiểm soát nó, và đừng mong muốn nó phải khác đi thì bạn
sẽ không bị thất vọng. Chính mong muốn kiểm soát mọi việc mới làm cho chúng ta
mệt mỏi và kiệt sức. Chúng ta không khổ vì mình có trái tim, mà chúng ta khổ vì
lòng ham muốn và vì coi những ham muốn đó là quá quan trọng.
Tôi hy vọng bạn và anh ấy sẽ là những người bạn đạo trong suốt cả cuộc đời,
giúp đỡ lẫn nhau trên con đường phát triển tâm linh này. Áp đặt ý kiến hay lý
tưởng của mình lên người khác có thể gây ra xung đột lớn. Đánh giá phán xét và
chỉ trích cũng chẳng có lợi ích gì; nó có thể mang lại sự cô đơn. Bạn không thể
thay đổi được anh ấy và anh ấy không thể thay đổi bạn được. Mong đợi người khác
phải thay đổi sẽ làm cản trở sự giao tiếp thoải mái giữa hai người.
Tốt nhất là đừng có mong đợi điều gì
trong một mối quan hệ.
Sự chia sẻ và quan tâm chăm sóc bản thân nó đã có đủ tác dụng hàn gắn. Điều
đó sẽ làm cho anh ấy giải tỏa được gánh nặng của những cảm xúc. Con người muốn
giải tỏa tâm lý, nhưng họ lại sợ bị người khác coi thường; họ sợ mình bị hiểu
nhầm hay bị người khác thao túng; họ sợ bị người khác bàn tán và không được yêu
thương nếu mọi người biết hết chuyện của mình; họ sợ bị coi là lập dị… Vì vậy,
họ mang theo tất cả nỗi đau, sợ hãi, thất vọng, và mong chờ suốt cả cuộc đời,
họ sống cô đơn và hành động như một người cứng rắn, nhưng sẽ mềm lòng ngay khi
gặp được một người không đánh giá phán xét họ, không bàn tán về họ; người vẫn
yêu thương họ ngay cả khi biết hết mọi chuyện về họ, một người thực sự quan tâm
đến họ.
Sự chấp nhận vô điều kiện là điều mà anh ấy đang cần. Bạn có thể cho anh ấy
sự chấp nhận như vậy được không? Em sẽ lấy anh nếu…Em sẽ không lấy anh nếu… Cái
nếu đó mới thật là kinh khủng, mới là những điều đáng sợ.
Khi có ai đó nói: “Anh yêu em”, chúng ta cảm thấy rất sung sướng, nhưng lại
không thực sự tin vào điều đó. Chúng ta luôn luôn có nỗi sợ hãi trong tâm: “Nếu
anh ấy biết nhiều hơn nữa về mình, anh ấy sẽ không yêu mình nữa. Mình phải
chuẩn bị cho điều đó, nếu lỡ nó xảy ra thì sao. Mình phải chuẩn bị tinh thần
nếu anh ấy không chấp nhận mình”. Chúng ta không có sự tin tưởng hoàn toàn;
chúng ta luôn luôn không chắc chắn. Chúng ta có thực sự chắc chắn không khi nói
“Em yêu anh”? Rất hiếm!
Hình như rất hiếm có người thực sự hiểu bạn. Khi không có người hiểu mình
(hoặc ít nhất là cố gắng hiểu hay thông cảm với bạn), bạn cảm thấy rất cô đơn.
Trong 5 tỷ người trên thế giới này, có bao nhiêu người cô đơn như thế? Có sự
liên hệ thực sự giữa người này với người kia hay không? Chúng ta có thực sự
hiểu một con người khác hay không? Và bạn có cho phép người khác hiểu mình hay
không?
Nhiều người nói với tôi: “Thầy là người duy nhất hiểu được con”. Tôi ngạc
nhiên là mình nghe câu đó lặp lại rất nhiều lần, và cách họ nói với tôi thật
cảm động. Tôi cố gắng. Tôi ước gì mình có thể hiểu được mọi người một cách sâu
sắc; tôi không mong là mình sẽ hiểu hết được tất cả mọi người – quá nhiều đối
với tôi. Nhưng ít nhất tôi muốn hiểu các con gái tôi và mẹ của chúng; và những
bạn bè thân thiết của tôi.
Tôi muốn có người nào đó yêu thương bạn. Nhưng khi bạn yêu một ai đó, bạn
lại không cảm thấy mình xứng đáng với tình yêu của họ. Để bạn cảm thấy xứng
đáng với tình yêu đó bạn phải hy sinh chính bản thân mình, nhưng loại quan hệ
đó sẽ chẳng bao giờ an toàn và mãn nguyện đâu. Cảm giác an toàn trong một quan
hệ: điều đó chỉ có thể có với những người trưởng thành và cảm thấy an toàn với
chính mình. Những người có cảm giác không an toàn và không xứng đáng sẽ không
bao giờ cảm thấy an toàn trong bất cứ mối quan hệ nào.
Con người ta thường không yêu những người
đã hy sinh cho họ; họ không muốn bị mang nợ
với bất cứ ai.
Và họ sẽ càng không yêu bạn khi bạn nhắc nhở họ về những gì bạn đã hy sinh
cho họ. Lạ lùng quá phải không? Đúng vậy, con người lạ lùng như vậy đấy.
Nếu bạn đã từng giúp đỡ một người nào đó,
điều tốt nhất cho bạn là bạn hãy quên chuyện đó đi.
Nếu họ nhớ, thì họ thật đáng mến, nhưng nếu bạn nhắc nhở họ về những điều
mình đã làm cho họ, họ sẽ ghét bạn lắm đấy!
“Nếu tôi hy sinh cho anh ấy, anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi”
Không! Đừng tự lừa dối mình như thế.
Mà nên: “Em yêu anh không phải vì những gì anh làm cho em, mà vì chính con
người anh”.
“Tôi sẽ tha thứ cho anh ấy và anh ấy sẽ tha thứ cho tôi, và chúng tôi sẽ
yêu nhau”
Không! Đó là một loại mặc cả.
Tôi không muốn bạn sống cuộc đời mình mà cứ luôn phải tự hỏi mình xem anh
ấy có nói thật với bạn hay không; điều đó sẽ làm thân và tâm bạn cạn kiệt sức
lực. Đúng thế, một kẻ nói dối có thể làm bất cứ điều gì. Tôi không muốn sống
với một người mà tôi không tin tưởng. Tôi có thể tha thứ cho một lỗi lầm, nhưng
tôi không muốn sống với một người không đáng tin. Hãy đọc cuốn SỰ TỈNH THỨC,
ĐIÊN RỒ VÀ GIA ĐÌNH của R.D. Laing mà xem. Bạn biết đấy, bạn có thể phát điên
khi phải sống với một người dối trá.
Giúp đỡ một người thì OK, nhưng quan hệ sâu sắc với một người không trung
thực thì sẽ rất mệt mỏi. Bạn không thể có một quan hệ tốt đẹp với một người
mình không tin tưởng và không tôn trọng.
Mọi người đều muốn được yêu thương, cả tôi và bạn cũng thế, nhưng những gì
chúng ta làm để được yêu thương thì rất khác.
Được yêu thương vô điều kiện, đó là điều
chúng ta thực sự mong muốn. Nhưng chúng ta đã
có thể tự yêu thương mình vô điều kiện được chưa?
Bạn có yêu thương chính mình không?
Một câu hỏi lạ lùng. Chúng ta không nghĩ đến điều ấy!
Yêu người dễ hơn là hiểu người, nhưng tốt hơn cả là có cả hai điều ấy cùng
nhau.
Chúng ta phải học cách yêu thương
mà không trở nên phụ thuộc hay sở hữu người khác.
Tình yêu trong sáng, thuần khiết không bao giờ
gây đau khổ.
Tâm từ thực sự là cần thiết trong mối quan hệ; không có nó mối quan hệ
chẳng có ý nghĩa gì nhiều cả. Có tâm từ thì sẽ có sự chấp nhận, hiểu biết và
tha thứ, thông cảm. Chúng ta không hoàn hảo và chẳng có ai là hoàn hảo cả. Thấy
rõ những khiếm khuyết của mình và cảm thấy OK về điều đó là điều rất quan trọng
đối với hạnh phúc của chúng ta, và thậm chí đối với cả sự tiến bộ trong pháp
hành nữa. Nếu không chấp nhận được những khiếm khuyết của chính mình, làm sao
chúng ta chấp nhận nổi những khiếm khuyết của người khác?
Con người có thể sống hài hòa với nhau nếu họ sẵn lòng dành cho nhau tự do,
càng nhiều càng tốt, nếu họ không gia trưởng và hay thao túng người khác.
“Năng lực của tâm từ thật lớn, ngay cả khi tâm từ ấy chỉ dành cho cá nhân
một người nào đó thôi; và điều đó có tác động lớn đến cuộc đời tâm linh của một
con người làm sao”. Đúng thế!
Tình yêu thương thực sự và sự hiểu biết sâu sắc
còn đem lại sự mãn nguyện lớn hơn tiền bạc
hay bất cứ một thú vui dục lạc nào.
Hơn thế nữa, một cách sống dựa trên chánh niệm
và trí tuệ chắc chắn sẽ làm cho cuộc đời chúng ta
trở nên thật đáng sống.
Bạn không thể có tâm từ với một người nào đó với mong đợi là họ sẽ tử tế
với bạn. Bạn muốn hạnh phúc và bình an, vậy thì hãy trải rộng sự hạnh phúc và
bình an ấy đến cho những người khác. Không có cách nào khác cả đâu. Bạn hãy nên
ước nguyện rằng tất cả những điều tốt đẹp mà mình mong ước cũng sẽ đến với
người.
Chúng ta cần tâm từ từ nhiều người, và nếu có thể được, từ tất cả mọi người
xung quanh mình. Ngày nay, hầu hết tất cả mọi người đều đang mắc phải một căn
bệnh gọi là hội chứng thiếu tâm từ. Hầu hết tất cả mọi người đều khùng khùng,
điên điên bởi vì họ không có tâm từ (mettā), giới hạnh (sīla),
chánh niệm (sati) và trí tuệ (paññā), họ dính mắc vào sự xa hoa
và những thứ đồ chơi mới tậu, vì vậy họ đánh mất đi những đức tính tốt đẹp
trong trái tim mình – họ đã bán linh hồn cho quỷ dữ, có thể nói như vậy.
Bạn có nghĩ mình sẽ tìm được một người nào đó có thể làm cho mình hạnh phúc
không? Bạn có nghĩ mình sẽ tìm được một người yêu thương mình vô điều kiện mãi
mãi không?
Quan tâm đến người khác là quan tâm
đến chính mình, đó là vinh danh cuộc đời mà
tất cả chúng ta cùng chia sẻ.
Điều đó đúng khi không có bản ngã, khi chúng ta thấy ra rằng tất cả mọi
chúng sanh đều có mối liên hệ với nhau.
“Bạn không thể làm hại người khác
mà lại không tự làm hại đến chính bản thân mình”.
Vì vậy, khi bạn giúp người khác, tức là bạn đang giúp chính mình; sự quan
tâm dành cho người khác cũng chính là sự quan tâm đến chính mình. Để
thấy và cảm nhận được điều đó, điều đầu tiên là chúng ta phải mất đi cái ảo
tưởng về bản ngã (cái tôi)[59]. Không
có người khác, hẳn là cũng chẳng có tôi. Hãy tưởng tượng xem nếu trên đời này
chẳng có cái gì và chẳng có bất cứ người nào tồn tại cả thì bạn sẽ như thế nào?
Vì vậy, tất cả mọi người chúng ta biết đều có phần nào ảnh hưởng đến cuộc sống
của mình. Bạn có tưởng tượng được bạn có ảnh hưởng thế nào đến tôi, đến cuộc
đời tôi không? Và bạn có biết tôi có ảnh hưởng như thế nào đến bạn, đến tâm của
bạn và cuộc đời bạn? Điều đó cũng đúng với tôi. Bạn cũng có một ảnh hưởng lớn
đến cuộc đời tôi; bạn đã làm cho cuộc sống của tôi phong phú hơn trên nhiều
phương diện.
Một người phụ nữ với cái tâm của riêng mình có thể yêu một người đàn ông
với cái tâm riêng của anh ta. Hai con người trưởng thành, độc lập về tâm lý,
chín chắn về nhân cách, tôn trọng tự do và cá tính của nhau, có thể có được một
quan hệ sâu sắc, lâu dài, đầy ý nghĩa và nuôi dưỡng lẫn nhau.
Con người ta có thể mua một con người làm nô lệ,
nhưng không thể mua được tình bạn.
Con người không thể sống thực tế khi họ đang đắm chìm trong tình yêu. Tình
yêu thì thường không có lý trí. Bởi vì chúng ta có thể nói về nó, giải thích nó
hay thậm chí có nó, chúng ta cứ nghĩ rằng mình đã hiểu nó. Nhưng tình yêu mới
thực là bí ẩn làm sao. Chúng ta cảm nhận nó, chúng ta bị nó chi phối hoàn toàn,
đôi khi chúng ta không thể tin nổi chính mình nữa. Có thực sự đúng là tôi yêu
một người nào đó với tất cả trái tim không? Bởi vì chúng ta luôn giữ lại một
cái gì đó cho mình, và bởi vì chúng ta không tin tưởng vào chính bản thân mình,
nên chúng ta cũng không tin tưởng được người khác.
“Anh yêu em bằng tất cả trái tim. Và anh cũng biết rằng em yêu anh. Không
thể nghi ngờ gì về điều đó. Đó quả là một điều khác thường. Ít nhất, đối với
anh, anh biết điều ấy là có thể xảy ra. Anh chưa bao giờ mong đợi điều ấy cả.
Làm sao anh mong đợi được điều gì mà anh chưa hề biết? Vì vậy, điều đó là một
sự ngạc nhiên. Anh cảm thấy rất biết ơn. Nhưng biết ơn ai? Vâng, biết ơn cuộc
đời” – Một sự mong đợi ngọt ngào và đau đớn!
Nếu bạn chưa yêu thương (và nếu bạn không yêu thương) một ai đó với tất cả
trái tim, bạn vẫn chưa phải hoàn toàn là một con người trọn vẹn; bạn chỉ có tiềm
năng trở thành một con người trọn vẹn.
Khi yêu là khi đang ở trong một trạng thái tâm
thay đổi khác thường. Tình yêu không có sự hợp lý;
nó nằm ngoài lý trí và lô gíc.
Bạn đang tràn đầy sức sống và tuôn trào cảm xúc. Những điều như thế thường
chỉ xảy ra một lần trong cả một đời người. Tôi vui mừng khi nghe bạn nói rằng
trái tim bạn giờ đây đã rộng mở. Hãy để nó rộng mở, mặc dù có lúc nó sẽ đau
đớn. Chúng ta sợ yêu, sợ bị từ chối; sợ tình cảm của mình không được trân
trọng, hay sợ bị người khác thao túng; sợ mình dễ bị tổn thương, và đôi khi
chúng ta không tin tưởng chính bản thân mình; chúng ta không tin rằng mình có
thể thực sự yêu thương một người nào đó.
Hãy để tất cả mọi cảm xúc, tình cảm của bạn tuôn trào ra. Hãy viết lại, hãy
thể hiện những tình cảm ấy thành những bài thơ không vần.
Nhưng, chớ nên vội vàng kết hôn. Hãy tìm hiểu cô ấy thật kỹ đã. Cô ấy
cũng là một con người; cũng như tất cả chúng ta thôi, cũng có những khiếm
khuyết của riêng mình. Hãy cố gắng hiểu toàn bộ con người và yêu cô ấy vì điều
đó, chứ không chỉ yêu một phần nào đó trong con người cô ấy, hay chỉ yêu cái
hình ảnh tưởng tượng về cô ấy mà bạn đang ôm ấp trong tâm.
Bạn nói: “Cô ấy rất trung thực”. Đó là đức tính quan trọng nhất; không có
cái đó sẽ không thể nào có được mối quan hệ có ý nghĩa đâu.
“Nhưng mà cô ấy cũng rất điềm đạm, bình tĩnh với tất cả mọi thứ, điềm đạm
và bình tĩnh đến mức làm cho người khác cảm thấy đau nhói trong lòng”. Thế bạn
mong chờ cái gì? Muốn cô ấy phải phát điên lên vì một gã đang si mê mình đến
phát điên lên ư? Tất nhiên là cô ấy phải cẩn thận chứ. Chắc là cô ấy cũng đã
từng có kinh nghiệm đối với những kẻ phát điên lên vì mình trước kia rồi và…
Đối với cô ấy, tốt hơn cả là nên học cách yêu bạn nhiều hơn. Đối với phụ nữ,
nếu mất, cái mất của họ lớn hơn. Và chỉ mỗi tình yêu thì chưa đủ. Chắc hẳn bạn
đã từng đọc hay nghe kể những câu chuyện tình yêu lãng mạn. Một số tình yêu như
vậy chẳng kéo dài được lâu, một số khác thì có những kết cục bi đát.
“Nó đau như một vết thương chưa lành”. Vâng, vâng, nó đau và đồng thời bạn
cũng không muốn cái đau ấy đi mất. Nó rất quý giá và rất đặc biệt. Nó đau,
nhưng nó cũng đầy thích thú.
Yêu một người nào đó bằng cả trái tim là
đang trở thành một con người thật sự.
Kinh nghiệm này có tác động thực sự đến cách bạn
nhìn nhận về con người; nó rất quý giá.
Ngay cả tình yêu đối với một người phụ nữ cũng có thể là một kinh nghiệm
tâm linh. Tâm linh có mặt ở trong tất cả mọi mặt của cuộc sống. Khi đó, cuộc
sống sẽ rất đẹp và đầy ý nghĩa.
Bạn thấy đấy, không ai có thể dạy bạn làm thế nào để mở rộng trái tim mình;
làm thế nào để sống mở lòng cho dù dễ bị tổn thương; làm thế nào để thương yêu
người khác; làm thế nào để vượt lên trên tất cả mọi quy ước và tục lệ; làm thế
nào để vượt qua những hạn chế của mình và khám phá những gì ở đằng sau những
giới hạn ấy.
Bạn đang ở một thế giới hoàn toàn khác biệt với những giá trị khác biệt;
bạn đã trở thành một con người khác và không thể là một với con người trước kia
– sự chuyển hóa không thể đảo ngược được.
“Tôi quý trọng sự giao tiếp từ-trái-tim-đến-trái-tim với người khác”. Tôi
biết cảm giác khi giao tiếp từ-trái-tim-đến-trái-tim với người khác như thế
nào. Hầu hết các mối quan hệ không tốt đẹp, không có tác dụng bởi vì không có
sự quan tâm lẫn nhau, sự chia sẻ, trung thực, dịu dàng, nhạy cảm, một tâm từ
thực sự và tràn đầy (chứ không phải ham muốn). Một nhân tố khác cũng quan trọng
không kém, đó là sự thấu hiểu sâu sắc người bạn đời của mình như một con người
(chứ không phải là một đối tượng tình dục). Tình dục cũng là một phần trong
quan hệ giữa một người nam và một người nữ; không nên làm ngơ không tính đến
nó, nhưng nó cần phải hài hòa với sự chia sẻ niềm vui thực sự giữa hai người,
chứ không phải chỉ là sự thỏa mãn ham muốn bản năng của con người.
Chúng ta đã nói quá nhiều về tình yêu. Bạn có biết mình đang nói về chuyện
gì hay không? Bạn nói: “Đôi khi tôi cảm thấy không còn biết thực tại là gì
nữa”. Bạn có biết thế nào là thực tại không? Khi chúng ta nghĩ về thực tại là
chúng ta đã bị tách biệt ra khỏi nó rồi; khi là một với thực tại, chúng ta
không còn nghĩ về nó được nữa.
Nếu có thể cho bạn một lời khuyên, tôi sẽ khuyên rằng: “hãy dành
thời gian để hiểu tâm mình thật sâu sắc, tìm hiểu bạn đang thực sự mong muốn gì
từ cuộc đời này”.
Con người ta cứ miên man làm hết việc này đến việc kia, hết mối quan
hệ này đến mối quan hệ khác. Bạn mong muốn gì từ một mối quan hệ? Bạn đang tìm
kiếm điều gì?
Nếu bạn không biết mình muốn gì,
thì kết cục là bạn sẽ có được rất nhiều thứ
mà mình chẳng muốn.
Tôi biết ý bạn muốn nói gì khi nói “sống từ trái tim”. Trong hầu hết các
mối quan hệ của tôi với mọi người, tôi đã rất bất mãn và nghĩ rằng còn thiếu
cái gì đó để thành quan hệ đích thực. Trong một số trường hợp, chính bản thân
tôi cũng thiếu cái đó. Vì vậy mọi việc không thể tốt đẹp, thuận buồm xuôi gió
trong cả thời gian dài; có cái gì đó không ổn. Nhưng bây giờ thì tôi đã ý thức
rõ về nó. Tuy nhiên với một số người thì tình bạn nảy nở một cách rất tự nhiên,
chẳng hạn, tôi cảm thấy rất dễ dàng khi giao tiếp với bạn.
Toi hy vọng cả hai bạn thực sự cởi mở và trung thực với nhau. Không có cái
gì là “rồi họ sống bên nhau mãi mãi hạnh phúc” đâu. Luôn luôn có những vấn đề
không mong muốn xảy đến; chúng ta chỉ cần học cách giải quyết chúng một cách có
trí tuệ.
Khó khăn là điều cần thiết. Sau khi đã cùng nhau vượt qua một giai đoạn khó
khăn bằng sự kiên nhẫn và nhạy cảm, hai người sẽ trở nên gần gũi hơn và hiểu
nhau hơn. Sự hiểu biết lẫn nhau đó sẽ làm cho quan hệ trở nên ý nghĩa hơn và
lâu bền hơn. Chỉ mỗi tình yêu thôi thì không đủ. Sự hiểu biết sâu sắc về những
tình cảm và cảm xúc, những mong muốn, ước mơ, nỗi lo sợ , hy vọng…của nhau là
điều rất quan trọng. Cha mẹ chúng ta đều yêu thương chúng ta. Tại sao mà chúng
ta không thể nói chuyện được với họ?
Bạn là người rất may mắn bởi vì đã hiểu được yêu thương một con người khác
nghĩa là như thế nào. Tôi không biết trước được tương lai, nhưng tôi tin rằng
tình yêu của bạn dành cho cô ấy đã mang lại rất nhiều chiều sâu và ý nghĩa cho
cuộc sống của bạn. Tôi nghĩ mỗi điều đó thôi đã là đủ cho cả một cuộc đời. Hầu
hết mọi người sống rồi chết đi mà vẫn chưa hiểu được thế nào là tình yêu thương
dịu dàng. Mặc dù họ vẫn thường hát những bài hát ca ngợi tình yêu cơ đấy.
Người ta nói con chim sơn ca khi sa vào bụi mận gai, với cây gai đâm trong
ngực, nó cất lên tiếng hót tình yêu hay tuyệt vời. Tất cả chúng ta cũng vậy.
Còn ca khác sao nữa?
KAHLIL
GIBRAN[60]
Tôi rất vui khi nghe bạn và cô ấy bây giờ đã thân thiết với nhau. Cố gắng
hiểu thực tế cuộc sống của cô ấy – nội tâm, tình cảm, những khó khăn khi hòa
nhập với bạn và cuộc sống ở Mỹ, và cả những xung đột trong tâm cô ấy nếu có
(hầu hết mọi người đều có những xung đột nội tâm). Bạn có thực sự hiểu chiều
sâu cuộc sống của cô ấy không? Bạn có biết mình sẽ cảm thấy ra sao khi ở vào
địa vị của cô ấy? Nếu cô ấy không lấy bạn thì sao?
Cái gì làm cho mối quan hệ thực sự bổ ích, mãn nguyện, lâu dài và sống
động, chứ không phải chỉ là sự tẻ nhạt thường ngày?
Bạn viết: “Tôi muốn cô ấy thật nhiều…nhưng tôi muốn gì chứ nhỉ?”. Câu hỏi
đó rất quan trọng, và không ai có thể cho bạn câu trả lời được cả. Bạn phải
nhìn sâu vào trong tâm mình để tìm câu trả lời.
Sự hòa hợp giữa hai trái tim – sự hiểu biết trực giác và sâu sắc lẫn nhau;
sự giao tiếp không lời; bí ẩn, vượt trên mọi lý luận của lý trí; hiểu biết từ
trong gan ruột rằng cả hai người ở bên nhau trong vòng luân hồi này, yêu
thương, chăm lo và giúp đỡ lẫn nhau; biết rằng sự hiểu biết giữa hai người sẽ
ngày càng tăng cho đến khi cả hai tâm hồn trở nên hoàn toàn thấu rõ; không sợ
hãi, e ngại điều gì, không có gì bí mật và hoàn toàn tin tưởng; không phải là
một ván bài, không thủ đoạn. Liệu điều đó có thể được hay không?
Hãy bảo cô ấy kể cho bạn nghe về bản thân mình – thời thơ ấu, bố mẹ, anh
chị em, những hy vọng, nỗi sợ hãi, lo lắng…của cô ấy. Bạn nói: “Sự ham muốn
mãnh liệt đã phai nhạt dần đi”, và “Không biết có phải là nó tự nhạt đi hay một
phần là do tôi đã thành công trong việc chinh phục cô ấy?”. Cuộc sống không thể
nào tiếp diễn với những ham muốn mãnh liệt như thế mãi được, nó sẽ đốt cháy bạn
mất. Nó chỉ là (và nên là) bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.
Tất cả mọi thứ trong tự nhiên đều đi theo những chu kỳ. Bạn không thể cứ
tiếp tục sống với những cảm xúc mãnh liệt ấy suốt ngày được; cuộc sống của bạn
sẽ trở nên nguy hiểm, bạn không thể làm được những công việc thường nhật cần
phải làm trong cuộc sống. Cảm xúc mãnh liệt tiêu hao rất nhiều năng lượng. Tôi
không có ý định làm giảm giá trị hay nói rằng cảm xúc mãnh liệt là không quan
trọng. Nó cho chúng ta cái nhìn thoáng qua về cái gọi là “thực sự sống động”,
và nó thay đổi các giá trị và mục đích của chúng ta. Câu hỏi thứ hai của bạn
cũng có thể trả lời là đúng. Bạn đã có được tình cảm của cô ấy. Vì vậy bạn
không còn phải lo lắng về chuyện chinh phục cô ấy nữa, việc đó khiến bạn cảm
thấy hơi lố, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn yêu cô ấy ít hơn. Nó có nghĩa
là tâm bạn bây giờ đã ổn định hơn. Lòng ham muốn (hay tình yêu) cháy bỏng không
tốt về lâu về dài. Loại tâm từ nồng ấm hoặc đôi khi thậm chí loại tâm từ mát mẻ
(không phải là lạnh lùng) tốt hơn nhiều; nó đáng tin cậy hơn và nuôi dưỡng mình
hơn. Bạn sẽ lại phát điên lên lần nữa khi bạn có đứa con đầu lòng. Tôi sẽ chờ
xem việc đó.
Khi bạn có con, hãy để tôi làm người bạn, cùng chơi với nó. Tôi biết cách
làm một người bạn tốt của con trẻ. Hãy để tôi giúp nó học hỏi về tự nhiên, về
cuộc đời, và về chính bản thân nó.
Những mối quan hệ không lành mạnh nên chấm dứt. Nếu bạn không thay đổi, bạn
sẽ không thể sống một cách trọn vẹn. Bất cứ thứ gì sống đều buộc phải thay đổi.
Không thay đổi có nghĩa là chết. Do đó, nếu là một tình bạn sống động, nó phải
luôn luôn thay đổi. Hầu hết con người chúng ta không cảm thấy có sức sống là
bởi vì chúng ta sợ sự thay đổi (đi đến một nơi không hề biết). Chúng ta không
muốn rủi ro.
Trước khi bạn buông bỏ sự dính mắc với bất cứ ai hay bất cứ cái gì, hãy
nhìn sự dính mắc ấy trong tâm mình. Hiểu sự dính mắc là rất quan trọng. Chỉ có
sự hiểu biết sâu sắc về dính mắc mới giải thoát tâm mình khỏi nó được. Nếu bạn
ép buộc tâm mình phải từ bỏ dính mắc mà chưa thực sự thấy rõ được bản chất của
nó, nó sẽ quay trở lại rất nhanh. Nhìn rõ và hiểu thật sâu sắc là cách duy nhất
để vượt qua nó. Sự buông bỏ khiên cưỡng không phải là buông bỏ thực sự.
Hầu hết tất cả mọi người đều “mọc” lên một lớp vỏ vô hình, không thể xuyên
thủng xung quanh bản thân họ để bảo vệ họ khỏi bị tổn thương, và họ tìm kiếm sự
thỏa mãn ở tiền bạc, địa vị, thú vui dục lạc, ma túy, rượu chè, và tình dục chủ
yếu là vì họ không có được một người nào yêu thương họ và thấu hiểu họ một cách
sâu sắc. Quá e sợ khi mở lòng mình ra và dễ bị thương tổn!
Trên đời này có thể có tình yêu khiên cưỡng (hay nhân tạo), lòng từ bi, tri
túc, sự khiêm tốn nhân tạo… Đằng sau tình yêu thương và sự khiêm tốn khiên
cưỡng ấy cũng có thể là (trong hầu hết các trường hợp) sân si, ham muốn, ngã
mạn… Thấy rõ ràng có nghĩa là cắt đứt!
Tôi cũng có những khó khăn tương tự trong mối quan hệ với mọi người. Tôi
nhận thấy hầu hết tất cả mọi người đều rất nông cạn. Bởi vì tôi là một nhà sư
nên tôi có thể tránh không phải gặp một số người tôi không muốn gặp; nhưng
chúng ta là những con người; chúng ta không thể sống một mình; chúng ta cũng
cần phải gặp gỡ, liên hệ với con người; và chúng ta đang sống trong một thế
giới mà hầu hết mọi người đều vô cùng thất niệm (không có ý thức về chính bản
thân mình), ích kỷ, không biết điều, ngu ngốc, ngã mạn, ganh tỵ…và vân vân.
Vì vậy, một con người trí tuệ và nhạy cảm cần thiết phải chịu cái khổ tiếp
xúc với mọi người. Sự khoan dung và thấu hiểu sâu sắc về con người là rất quan
trọng. Nhiều lúc bạn phải tự nhắc mình điều mà Đức Phật đã nói: “puthujjano
ummattako” (những kẻ phàm phu điên khùng).
Bạn đang tiếp xúc với những con người điên khùng. Con người già đi nhưng
lại không trưởng thành! Vì vậy bạn đang nói chuyện với những đứa con nít lớn
tuổi.
Bởi vì bạn không thể chạy trốn khỏi con người, vậy hãy cố gắng tìm cách
quan hệ với họ một cách trí tuệ và nhân hậu.
Khi bạn không có điểm chung nào với người khác, bạn không thể chia sẻ được
điều gì với họ. Bạn cảm thấy mình như một người xa lạ. Nếu bạn muốn có bạn bè,
hãy xem mình có điểm gì chung với họ hay không. Nếu bạn cảm thấy hứng thú với họ,
họ sẽ cảm thấy gần gũi với bạn.
Hãy học cách lắng nghe mọi người
mà không đánh giá, phán xét. Bạn không phải
giải quyết những vấn đề của họ.
Hãy cởi mở và sống nhân hậu.
Sống xung đột với người khác thật là mệt mỏi.
Ham muốn sự cung kính, tôn trọng và
ngưỡng mộ của người đời là một ngục tù.
Nếu có thể, hãy tránh xa những kẻ ngu (bāla)[61];
nếu không thể tránh được, hãy cẩn thận đừng nghe theo những lời khuyên sai
trái, dại dột của họ, nhưng cũng đừng tranh đấu, xung đột với họ. Chúng ta đang
sống trong thế giới của những kẻ ngu. Nếu giao du, quan hệ với những kẻ ngu,
sớm muộn gì bạn cũng sẽ gặp rắc rối. Hầu hết mọi người không biết trân trọng
những lời dạy của Đức Phật, ngài không bao giờ cho những khuyên sai cả.
Đúng vậy, asevanā ca bālānam (không gần gũi kẻ ác). Hãy
nhận rõ những kẻ ngu ác và tránh xa họ; nhưng đừng tự làm mình khổ mà nghĩ quá
nhiều về những kẻ ấy. Hãy tránh xa những kẻ ngu như tránh xa những con rắn
độc. Nhưng cái gì làm nên một kẻ ngu?
Nếu bạn có thể tìm được một người bạn tốt,
hãy sống với họ; Nếu không tìm được bạn như vậy,
hãy sống một mình.
Đối với kẻ ngu, không bao giờ có tình bạn.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã nhận ra rằng hầu hết mọi người đều là loại đạo đức
giả. Rất khó để tôi tin vào con người, nhưng đó là điều tự nhiên, dù tôi có
thích hay không thì con người vẫn cứ như vậy. Chấp nhận nó hoặc buông bỏ nó.
Thật hiếm hoi tôi mới gặp được một vài người không đạo đức giả, những người
sống chân thành, và bởi vì những người ấy rất hiếm, nên họ rất đáng quý.
Hầu hết mọi người chỉ chạy theo đồng tiền, danh vọng, địa vị, thú vui dục
lạc…ngay cả một số vị sư cũng vậy. Rất ít người thực sự chân thành và nhiệt tâm
tìm kiếm sự thật và sự bình an. Một số người sử dụng thiền như một chất thay
thế cho ma túy. Bạn có thất vọng về điều đó không? Nếu bạn thất vọng vì những
điều như vậy thì bạn sẽ thất vọng suốt cả cuộc đời.
Tôi vui khi thấy vẫn còn một số người thực sự trung thực và chân thành. Hãy
cố gắng nhìn vào phía mặt sáng của con người. Họ không xấu đến mức họ có thể
xấu được đâu, chưa ăn thua gì, họ còn có thể xấu xa hơn như vậy nữa!
Tất cả mọi người đều xấu xa.
Chỉ sau khi chúng ta đã chấp nhận được điều đó,
thì chúng ta mới có thể thực sự biết trân trọng
khi thấy được một vài điểm tốt ở trong mỗi con người.
Hình như tôi thấy, về mặt tâm lý, bạn chín chắn hơn rất nhiều hầu hết những
người cùng lứa tuổi của bạn. Vì vậy bạn không hợp với những người cùng độ tuổi.
Bạn có biết rằng những người thông minh thường cảm thấy rất khó khăn khi làm
những việc người khác vẫn thường làm?
Bởi vì thang giá trị của bạn rất khác thang giá trị của hầu hết những người
đang sống quanh bạn, bạn xung đột với họ, điều đó cũng là tự nhiên thôi. Việc
đầu tiên là hãy cố gắng hiểu được bản chất của vấn đề. Đôi khi, hiểu được vấn
đề là đã giải quyết được một nửa vấn đề rồi.
Bạn cần có một người mà bạn tin tưởng để nói ra bất cứ những gì đang có
trong tâm mình, nhất là những điều mình quan tâm và lo lắng. Đôi lúc tôi nghĩ
bạn sẽ cảm thấy cô đơn ở ngay giữa thành phố đông đúc. Bạn đang sống một mình
xa gia đình; chắc hẳn có lúc bạn sẽ cảm thấy nhu cầu gần gũi một người không
lợi dụng bạn, hiểu bạn, hiểu sự đấu tranh và nỗi đau của bạn.
Thời buổi ngày nay rất khó để có thể tin tưởng được người nào ngoài gia
đình bạn đúng không. Nhưng tôi nghĩ vẫn có những người tốt ở khắp nơi trên thế
giới. Bạn chỉ cần tìm kiếm họ thôi. Chẳng lẽ không có ai trong giới xã hội của
bạn là người nhân hậu và đạo đức sao?
Tôi hiểu những gì bạn đang trải qua bởi vì tôi cũng đã từng có những kinh
nghiệm tương tự như vậy. Điều khó khăn nhất là việc quyết định. Nỗi đau sẽ hàn
gắn sau một thời gian. Tôi đã từng sống với rất nhiều nỗi đau đớn, lo sợ và cảm
giác tội lỗi trong nhiều năm, nhưng giờ đây tất cả chỉ là những ký ức. Một ngày
nào đó tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện cuộc đời tôi.
Sẽ cần một thời gian để bạn hồi phục trở lại sau những chấn động mà mối
quan hệ ấy đã gây ra cho tâm bạn. Hãy chánh niệm hơn và thư giãn hơn nữa. Tâm
bạn đã phản ứng, sân si cả một thời gian dài, vì vậy nó cần rất nhiều chánh
niệm và kiên nhẫn để buông bỏ cung cách hành động và phản ứng cũ. Dù lâu bao
nhiêu chăng nữa cũng hãy kiên nhẫn và tử tế, nhẹ nhàng với chính mình. Sự thay
đổi không thể cưỡng ép; nó nên được chào đón. Tính cách của bạn cũng sẽ thay
đổi nữa.
Điều tồi tệ nhất đối với một con người là
đánh mất đi lòng tự trọng.
Bạn nói: “Không biết nghiệp xấu nào bắt tôi phải ở cái nơi tồi tệ này,
trong khi tất cả những nhà sư tốt và những người bạn tốt thì ở tận Myanmar”.
Hãy nhìn sự việc đó từ một góc độ khác, bạn có thể nói: “Không biết nghiệp tốt
nào của tôi trổ quả khiến cho tôi có được bao nhiêu người bạn tốt và những nhà
sư tốt, những thiện tri thức (kalyānamittas –bạn lành trong đạo) ở
Myanmar”. Hầu hết mọi người trên thế giới còn chẳng có được một người bạn nào
thì sao.
Tất cả chúng ta đều muốn được người khác
yêu thương vô điều kiện, nhưng mình đã yêu thương
được chính mình vô điều kiện hay chưa?
Muốn mình là quan trọng trong cuộc đời người khác. Có khả năng tạo nên sự
khác biệt nào đó. Nhưng đối với tôi thì… (những điều đó chẳng có ý nghĩa gì
hết).
Người không biết yêu thương chính bản thân mình vô điều kiện, không độc lập
về mặt tâm lý, sẽ không thể và không thực sự yêu thương bất cứ một ai hết.
Để có khả năng yêu thương, chúng ta phải tự do
Tôi có thực sự thương yêu ai không ấy hả? Trong hầu hết các trường hợp,
chúng ta yêu bởi vì chúng ta quá cô đơn. Chúng ta hy vọng sẽ vượt qua được sự
cô đơn nếu mình thực sự yêu ai đó và nếu có người thực sự yêu mình. Nếu chúng
ta không chấp nhận sự cô đơn của mình và chấp nhận sự cô đơn của người khác,
chúng ta sẽ không thể thực sự gặp nhau được. Mỗi con người chúng ta đều vô cùng
cô đơn. Hãy chấp nhận nỗi cô đơn của mình, và đừng cố che phủ nó hay chạy trốn
nó hay cố gắng tìm cách để vượt qua nó. Chúng ta sẽ luôn luôn cô đơn. Chỉ trong
những khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó khi chúng ta sống quên mình, chúng ta tạm
thời thoát ra khỏi nỗi cô đơn ấy, nhưng rồi chắc chắn nó sẽ quay lại. Tôi cô
đơn. Tôi còn cô đơn hơn trước nhiều. Tôi đang nhìn (quan sát) sự cô đơn này
ngày một nhiều. Có rất ít người có thể đến được với mình và hiểu mình. Giữa mỗi
con người là cả một khoảng cách lớn của sự hiểu biết sai lầm về nhau.
Tôi có những người bạn yêu thương và kính trọng tôi, nhưng họ chẳng biết
tôi là người như thế nào hay hiểu về tôi như một con người. Họ không thể hiểu.
Tôi không trách họ không hiểu tôi. Họ yêu thương cái hình ảnh về tôi do họ tự
phóng chiếu ở trong đầu, đó là một hình ảnh không thật. Nhưng chính tôi có biết
mình là ai không? Cái tôi nghĩ là mình chỉ là một sự phóng chiếu của tâm tôi mà
thôi. Tốt hơn cả là hãy chánh niệm từng giây phút, đừng cố đi tìm câu trả lời
cho những câu hỏi như vậy nữa.
Chánh niệm là nơi nương tựa duy nhất của tôi.
Tôi biết con người ta cô đơn như thế nào; tôi hiểu bạn đang cô đơn như thế
nào; bởi vì tôi biết tôi cô đơn như thế nào. Tôi đã sống cuộc đời mình một cách
tĩnh lặng, bình an và cô độc, nhưng tôi trân trọng sự tiếp xúc, sự giao tiếp
từ-trái-tim-đến-trái-tim với người khác.
Tôi đã đau khổ rất nhiều
và tôi trở thành một nhà sư.
Tôi đau khổ nhiều hơn,
và tôi trở thành một con người.
Thật khó khăn làm sao khi không có một người bạn. Một người bạn là người
không thao túng bạn; người lắng nghe và hiểu bạn; có thời gian để nghe bạn tâm
sự mà không ngắt lời hay lơ đãng, không quan tâm; người biết lắng nghe với sự
chú ý và nhạy cảm. Hầu hết mọi người đều lơ đãng, thất niệm và đau khổ; tâm họ
luôn nặng nề bởi những vấn đề của chính mình.
Nếu bạn không bình an, làm sao bạn có thể lắng nghe được?
Tôi quen biết nhiều người rất thân; họ kể cho tôi nghe về cuộc đời họ và
những cảm xúc, tình cảm mà chưa bao giờ kể cho bất cứ ai; và một số trường hợp
họ kể cho tôi nghe những điều mà bản thân họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Chỉ khi
tôi hỏi lại để làm rõ thêm một vài điểm, họ mới bắt đầu nhìn sâu vào tâm mình,
và kinh ngạc thấy ra được những điều trước kia họ chưa bao giờ thấy. Chúng ta
có thể tự che dấu chính mình rất giỏi. Hầu hết tất cả mọi người đều bị chia cắt
(với chính mình); họ không bao giờ trọn vẹn cả. Nếu bạn không trọn vẹn với
chính mình, bạn không thể trưởng thành được. Để sống trọn vẹn, bạn không nên
phủ nhận hay chối bỏ bất cứ điều gì, bất cứ suy nghĩ hay cảm xúc hay ý tưởng
nào của mình, dù nó khó chấp nhận đến đâu chăng nữa.
Từ chính những kinh nghiệm của tôi với con người, tôi biết con người
rất cô đơn, thậm chí ngay cả những người đang sống với gia đình, với cả gia
đình đông người, nhiều thế hệ nữa.
Sự cô đơn không biến mất chỉ vì bạn
đang ở cùng một người nào đó; cô đơn là bởi vì
không có sự hiểu biết sâu sắc và sự chấp nhận.
Ngay cả những người trong cùng một gia đình cũng không hiểu nhau và chấp
nhận lẫn nhau. Quá nhiều sự đánh giá, phán xét và hiểu lầm nhau thậm chí ngay
trong một gia đình.
Nguồn gốc của vấn đề là ở chỗ không hiểu biết sâu sắc về bản thân mình,
không chấp nhận chính bản thân mình. Chúng ta luôn luôn chối bỏ một phần nào đó
trong con người mình. Liệu chúng ta có thể yêu thương và tôn trọng chính bản
thân mình vô điều kiện được không?
Trừ phi bạn thấu hiểu chính bản thân mình một cách sâu sắc (và điều đó
chẳng dễ dàng tý nào), sẽ không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này.
Chúng ta muốn quan hệ hầu như chỉ vì chúng ta cảm thấy cô đơn.
Quan hệ được sử dụng như một phương tiện
để vượt qua nỗi cô đơn thì không bao giờ có tác dụng.
Mỗi người trong chúng ta đều mong đợi
người khác làm cho mình hết cô đơn.
Quan hệ bị sử dụng làm phương tiện
sẽ chỉ đem đến sự thất vọng.
Chạy trốn sự cô đơn. Đó là điều hầu hết chúng ta làm hầu như trong mọi lúc.
Chúng ta không có thời gian cho những việc khác.
Khi bạn đã hiểu và sống sâu sắc với chính mình, cuộc đời bạn rẽ sang một
bước ngoặt mới, và điều đó cần một người bạn, người đó cũng phải hiểu mình thật
sâu sắc, người cảm thấy OK về chính bản thân mình, không sợ phải nhìn mọi thứ
như nó đang là, người đã quen nhìn những thứ mà người khác giả bộ như không
thấy. Giống như bạn đang sống ở sâu dưới đáy biển: bạn nhìn thấy được những thứ
mà bạn không bao giờ tưởng tượng nổi – những hình hài và màu sắc dường như không
thể có, có những thứ thật đẹp đẽ và những thứ thật vô cùng xấu xí.
Những người đi tìm kiếm đá quý Rubi không bao giờ thấy được kim cương, bởi
vì kim cương không có màu. Mặc dù không màu, nhưng nó luôn lấp lánh. (Nhưng kim
cương nhân tạo thì có màu).
Tốt hơn cả là đi giúp đỡ mọi người vừa phải thôi, bởi vì như thế bạn mới
không phải tốn quá nhiều thời gian và công sức, không bị mệt mỏi và kiệt sức.
Nếu khi nào có thể, thì hãy giúp đỡ thêm chút chút đôi lúc (nhưng chớ luôn luôn
như thế). Nếu bạn làm hết sức của mình, rất nhanh thôi bạn sẽ cảm thấy mình
không thể cứ tiếp tục làm như thế được nữa; quá nhiều!
Bạn nói: “Saydaw, con người thật kỳ lạ. Khi bạn tốt với họ, họ coi đó là
chuyện đương nhiên. Bạn phải tỏ ra khó chịu, cáu kỉnh với họ”. Không, bạn không
phải khó chịu, cáu kỉnh với họ. Bạn chỉ cần nói rõ giới hạn những gì mình có
thể làm, làm đến đâu. Bạn cần phải nói cho họ biết những giới hạn của mình;
thời gian cần dành riêng cho bản thân mình và công việc của mình. Nếu bạn không
nói, làm sao họ biết được? Bạn mong đợi là họ sẽ phải biết nhu cầu của mình mà
không cần phải nói ra hay sao? Họ quan tâm nhiều hơn đến cái họ muốn, chứ không
phải cái bạn muốn. Vì vậy bạn cần phải nói cho họ biết, bạn cần phải yêu cầu.
Nếu bạn không nói rõ mức giới hạn, họ sẽ đòi hỏi bạn làm ngày càng nhiều,
và cuối cùng bạn sẽ cảm thấy mình bị bóc lột và sẽ phản ứng lại một cách bất
mãn. Cái đó sẽ làm hỏng quan hệ của bạn với họ. Tôi luôn luôn nói cho mọi người
biết mức độ giới hạn của mình, ngay cả đó là những chuyện liên quan đến Phật
Pháp.
Vì vậy, khi bạn đến ở một chỗ mới, ngay lúc đầu tiên bạn phải thiết lập một
giới hạn, có một thời gian quy định chặt chẽ.Quá tốt kết cục thường là quá
cay đắng! Cuối cùng bạn sẽ ghét bỏ những người mà bạn đã dành thời gian
giúp đỡ cho họ quá nhiều. Tất cả mọi người, bao gồm cả những người trong gia
đình chúng ta, mong đợi quá nhiều ở chúng ta, và họ thường coi đó là chuyện
đương nhiên – nghĩa vụ của chúng ta phải là như vậy.
Không ai có quyền hành gì đối với bạn cả,
trừ phi bạn cho họ cái quyền ấy
Bạn cho phép họ gây ảnh hưởng, tác động đến tâm mình. Giờ thì bạn không sẵn
lòng cho họ gây ảnh hưởng nữa, họ bị tước sức mạnh và mất đi quyền lực đối với
bạn. Khi bạn còn nghĩ rằng họ có quyền lực và hùng mạnh, họ sẽ có quyền hành
đối với bạn. Bạn không thấy họ sợ hãi, bất lực và lệ thuộc như thế nào ư? Họ sẽ
sử xự như những ông hoàng bà chúa, nếu bạn đặt họ lên ngai vàng, nhưng nếu bạn
đặt họ ngồi xuống đất, bạn sẽ thấy họ cũng y hệt như bất cứ một người nào khác
mà thôi – bất lực, yếu ớt, lo sợ, lệ thuộc và cô đơn.
Khi chúng ta buông bỏ hình ảnh tự phóng chiếu
của chính mình, khi chúng ta loại bỏ tâm lý
tự bảo vệ chính mình, chúng ta mới thấy được
thực sự mình là ai.
Tôi không khác bạn.
Sức mạnh thực sự đến từ sự hiểu biết chính bản thân mình.
“Sức mạnh thực sự thể hiện
ở sự tự chế ngự bản thân mình”
ARISTOTLE
Mọi người trao quyền cho một nhân vật nào đó để trở thành tổng thống. Vì thế
nên tổng thống mới có quyền lực.
Đừng để người khác lợi dụng mình. Mỗi khi bạn bị người ta lợi dụng, hãy tự
nói với mình rằng đó là cái giá phải trả để biết được ai là kẻ đang lợi dụng
mình. Có cách nào để bạn biết chắc được điều đó bây giờ?
Gió thổi làm cành tre nghiêng ngả. Đổ lỗi cho ai được bây giờ? Cho cành tre
hay cho gió? Tôi đọc một vài cuốn sách hay, viết thư cho bạn bè, và cố gắng
chánh niệm trong mọi lúc. Tôi thích sống ở đây, tĩnh lặng và bình an; với bầu
trời xanh thẳm và mây trắng bay; với chim muông và cây cối. Tôi không thấy khổ
đau nhưng tôi nhớ con gái tôi rất nhiều; nó là tâm điểm của cuộc đời tôi.
Bạn thấy đấy, luôn luôn không có việc này thì việc khác (hay người khác).
Thật là khó để sống chỉ cho chính mình. Chúng ta cần một cái gì đó (một lý
tưởng) hay một người nào đó để sống vì nó.
Ngay cả một vị ẩn sĩ cũng phải có
một lý tưởng để sống vì nó.
Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại bạn, bạn thân mến ạ. Không biết bao
giờ sẽ có ngày ấy. Bạn đang thay đổi và tôi cũng đang thay đổi. Vì vậy, xin
đừng thất vọng khi thấy người kia đã khác xưa rồi. Tôi cảm thấy OK miễn là bạn
vẫn thực sự là chính bạn; và bạn cũng sẽ thấy tôi như thế.
Có một điều tôi chắc chắn:
Tôi không có quyền để thay đổi bất cứ ai;
Và tôi cũng không có hứng thú làm việc đó.
Tôi sẽ không bao giờ là một đạo sư. Nếu tôi phải trở thành một cái gì đó,
tôi sẽ trở thành một con người đơn giản, và tôi hy vọng, khiêm tốn nữa.
Tôi rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta. Đó là điều khó buông bỏ đối với
tôi lúc này. Tôi sẽ cố gắng giữ tâm từ và buông bỏ sự dính mắc.
Bạn là bạn của tôi. Liệu thế đã đủ lý do để tôi chia sẻ những cảm xúc sâu
sắc nhất với bạn hay chưa? Xin đừng nghĩ rằng bạn không xứng đáng với điều đó.
Tôi chỉ hy vọng bạn hiểu được.
Tôi đã sống với bạn đủ lâu, và tôi nghĩ tôi hiểu biết được mọi người từ
kinh nghiệm lâu năm tiếp xúc với họ. Tôi nghĩ tôi biết và hiểu bạn một phần nào
đó. (Tôi không thể hoàn toàn sai lầm). Hãy hiểu rằng có một người bạn tin
tưởng, tôn trọng và hiểu bạn. Nếu được, tôi sẽ tiếp tục nói cho bạn nghe những
cảm xúc sâu sắc nhất của mình.
Nếu tôi đặc biệt theo một nghĩa nào đó, thì chắc chắn bạn cũng là một người
đặc biệt khi làm bạn với tôi.
Tôi đã từng sợ rằng mình sẽ mất đi bạn bè bởi vì sự thay đổi về hiểu biết
và những giá trị của mình. Nhưng, dần dần, giờ đây tôi đã có thể chấp nhận được
điều đó. Tôi phải sống thật với chính
mình.
Mùa
đông ở cao nguyên, 2010.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét